Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phục Thiên Long đứng tại chỗ một hồi, không cam lòng hô lên: "Thuỷ Linh, muội chờ ta!" Vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh Vệ Kỳ dẫn đường cho mọi người đi tới một tửu lâu có tên là 'Khách Vãng Lai'.
Còn chưa vào cửa đã cảm nhận được không khí náo nhiệt tưng bừng của tửu lâu.
Mộ Khinh Ca nhìn thoáng qua, khen: "Xem ra hương vị của quán này không tệ, sinh ý rất tốt."
Vệ Kỳ gật đầu, giải thích với nàng: "Quán này nổi tiếng nhất chính là dược thiện. Nghe nói đầu bếp nơi này từng ở lại trong Dược tháp. Nhưng hắn lại say mê trù nghệ, vì vậy khi rời khỏi Dược tháp tiến vào tửu lâu này, đã dốc lòng nghiên cứu dược thiện."
"Đúng vậy! Lúc chúng ta vừa tới chợt nghe người nơi đây nói, ăn dược thiện ở chỗ này, nam ăn xong càng soái, nữ ăn càng đẹp. Ăn hằng năm tăng tuổi thọ, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân. Lời đồn vô cùng kì diệu!" Vệ Quản Quản cũng nói.
"Vậy đi vào thử xem." Mộ Khinh Ca rất có hứng thú gật đầu.
Mọi người lên bậc thang vào tửu lâu.
Tửu lâu Khách Vãng Lai chia làm ba tầng. Đại sảnh tầng một đã chứa đầy thực khách. Nhã thính tầng hai cũng bị ngồi đầy. Chỉ còn lại nhã gian tầng ba.
Bình thường nhã gian sẽ không mở ra. Bởi vì người dùng hoặc là có tiền, có quyền, hoặc có thế.
Sau khi biết tầng một tầng hai đều không còn chỗ, Mộ Khinh Ca hào phóng dùng một trăm lượng vàng đặt vào tay tiểu nhị, mở một nhã gian trên tầng ba.
Vừa tiến vào nhã gian, thanh âm ầm ĩ bên ngoài đều lập tức bay xa.
"Mấy vị khách quan chờ một lát, tiểu nhân sẽ đưa tới trà tốt và thực đơn lên." Tiểu nhị dẫn mấy người vào xong, khom người thối lui.
Hắn rời đi, mọi người mới tinh tế đánh giá nhã gian này.
"Chậc chậc, trang hoàng tốt thế này. Khó trách phải chọn người đến!" Vệ Kỳ nhìn quanh một vòng, chậc lưỡi không thôi. Tùy tiện một món đồ bày trí ở đây đều quý báu hơn so với nhà hắn.
Vệ Quản Quản đi đến mép giường đẩy cửa sổ ra, lập tức một luồng gió mát thổi vào gian phòng trang nhã.
"Oa! Đẹp quá!" Vệ Quản Quản nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tán thưởng nói.
Thủy Linh cũng chen đến bên cạnh nàng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thiệt tình ca ngợi: "Thật sự rất đẹp!" Ngoài cửa sổ là một mảng non sông hữu tình.
Sóng nước mặt hồ lóng lánh, cá nhảy lên. Trên lá sen ngẫu nhiên có nụ hoa hé nở, tươi mát thoát tục, yên lặng nhìn xa.
"Này! Sao ngươi cứ thích tranh giành với ta thế?" Vệ Quản Quản không vui nhìn Thủy Linh.
Thủy Linh vô tội nhún nhún vai: "Ta không có nha! Lòng thích cái đẹp ai mà chẳng có. Vì sao ngươi thưởng thức được mà ta không thể được?"
"Hừ!" Vệ Quản Quản nói không lại nàng, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Mộ Khinh Ca ngồi trên ghế vừa vặn xem được cảnh đẹp ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy hai thiếu nữ tranh chấp.
Ánh mắt nàng dừng trên người Thủy Linh thêm vài giây, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Đây vốn là nàng kinh ngạc và cảnh giác chuyện Thuỷ Linh nhìn ra ngụy trang của nàng, rơi vào mắt Phục Thiên Long lại trở thành nàng có ý nghĩ 'không đứng đắn' với Thủy Linh.
Cửa nhã gian lần nữa được đẩy ra.
Tiểu nhị đi rồi quay lại, trong tay có thêm ấm trà và sổ con thực đơn.
Đầu tiên hắn cung kính đưa sổ con tới trước mặt Mộ Khinh Ca, sau đó dâng ấm trà lên châm trà cho mọi người. Miệng nói: "Mấy vị khách quan chắc đã hiểu qua thực đơn nhà ta? Đồ ăn mang lên đều có công hiệu điều trị bên trong, chư vị có thể theo đó lựa chọn thức ăn phù hợp cho mình."
Mộ Khinh Ca mở sổ ra, trên mặt tràn ngập các loại thực đơn.
Mà mỗi một món ăn đều cẩn thận viết tên dược liệu và hiệu quả bằng chữ nhỏ.
Tiện để khách nhân gọi món, tiểu nhị cũng đỡ phải giải thích lặp lại nhiều.
Mộ Khinh Ca nhìn đồ ăn bổ dưỡng hai đạo ôn hoà, nhìn nhìn Tư Mạch. Thấy hắn không định ăn, đặt sổ con trong tay vứt tới trước mặt Vệ Kỳ.
Tiếp theo mỗi người đều chọn một hai món ăn, cuối cùng mới trả sổ con về tay tiểu nhị.
"Chư vị xin chờ trong giây lát, đồ ăn rất nhanh sẽ đưa lên." Tiểu nhị thối lui, một hồi lại đưa lên mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, lại lần nữa rời đi.
Có lẽ sinh ý của Khánh Vãng Lai quá tốt, mấy người cơ hồ ăn hết bàn điểm tâm vẫn không thấy có người bưng thức ăn lên.
Phục Thiên Long chờ đến không kiên nhẫn đứng lên, nói với mấy người Mộ Khinh Ca còn lại: "Tác phong tiểu nhị này thật chậm, ta đi xem."
Dứt lời đứng dậy đi ra cửa, định kéo cửa nhã gian ra ngoài.
Nhưng hắn lại đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại nhìn Thủy Linh: "Thuỷ Linh, muội đi cùng ta!"
"Ta không đi." Thủy Linh không chút do dự cự tuyệt.
Phục Thiên Long nhíu mày, không vui liếc nhìn Mộ Khinh Ca. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đẩy mạnh cửa ra.
Động tĩnh hắn không nhỏ, thậm chí làm cho Tư Mạch yên tĩnh như pho tượng hơi hơi nhướng mày, nhìn hồng y thiếu niên bên cạnh hắn.
Nhã gian trong lúc nhất thời trầm