Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phục Thiên Long đứng tại chỗ, cẩn thận ngẫm lại lời Phượng Vu Quy vừa nói.
Bỗng nhiên con mắt hắn đầy lửa giận, tức giận cắn răng nhìn phương hướng Phượng Vu Quy rời đi.
Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói Phượng Vu Quy, nhưng hắn sao có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu với Thủy Linh?
"Hừ! Cũng không phải thứ gì tốt!" Phục Thiên Long căm hận mắng, xoay người rời khỏi rừng cây.
...
Trời sáng, vô số đệ tử Dược tháp đều vội vàng chạy đến lôi đài đấu đan, sợ chậm một bước là sẽ không có vị trí tốt.
Cách thời gian ước định còn một canh giờ, xung quanh lôi đài đấu đan đã đủ ngàn người, cũng đã chật kín hết chỗ.
Hơn ngàn chỗ không chỉ không thừa. Thậm chí có người vì không cướp được chỗ, phải đứng chen dưới khe hở khán đài không muốn rời đi.
Biển người tấp nập quả thực khác xa so với hôm qua Phượng Vu Quy đấu đan.
"Mau xem kìa! Kia không phải Thương sư tỷ sao?"
"Còn có Chu sư tỷ nữa!"
Đệ nhất mỹ nhân Dược tháp, lại thêm Chu Linh xinh đẹp kiều diễm, quả thực trở thành điểm sáng chói cho trận so tài này.
Hai vị mỹ nữ dắt tay nhau đến để xem Tống Ngọc hay là Mộ Ca?
Trong lúc nhất thời mọi người đều sôi nổi bàn tán.
Nghe thanh âm xung quanh, Chu Linh che miệng cười khẽ, thì thầm với Thương Tử Tô: "Ta là trợ uy cho Tống sư đệ, Tử Tô là vì ai?"
Nàng trêu chọc không khiến Thương Tử Tô có bất kì phản ứng gì, người sau vẫn bộ dáng lạnh băng như sương. Phảng phất chỉ là đi ngang qua nơi này.
"Triệu sư huynh cũng tới!"
Đám người lần nữa xôn xao.
Thân phận hoàng tử Ngu quốc của Triệu Nam Tinh, lại thêm bề ngoài hắn thanh tú như trúc làm cho người ta cảm thấy hảo cảm. Huống chi hắn nhẹ nhàng hữu lễ, không hề làm dáng, không lấy thân phận hoàng tử của mình mà phách lối, ôn nhuận nhàn nhã.
Có thể nói không tính đến xếp hạng, thì Triệu Nam Tinh là nhân vật được hoan nghênh chỉ sau Mai Tử Trọng.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến vô số nữ tử Dược tháp gào thét.
Đối với các nàng, địa vị Mai Tử Trọng rất cao cách các nàng cả một thế giới. Mà Triệu Nam Tinh có thể tiếp cận nhân khí làm các nàng có ý nghĩ khác.
Chỉ là Triệu Nam Tinh coi như không thấy mấy nữ tử tràn ngập ái mộ, tìm kiếm trong đám người. Ánh mắt nhanh chóng dừng tới thân ảnh thanh lãnh bên cạnh Chu Linh.
Cười lễ phép với nữ tử xung quanh, Triệu Nam Tinh đi tới hướng Thương Tử Tô.
Một màn như vậy làm cho vô số nữ tử ai thán không thôi.
"Năm người ở bảng thượng nhân khí bảng, cư nhiên tới ba người rồi!" Có người đếm ngón tay, kinh ngạc phát hiện.
Bên cạnh có người nhắc nhở: "Cái gì mà ba, là bốn người. Không thấy Điêu sư huynh đã sớm tới rồi sao?" Nói xong hắn cẩn thận chỉ chỉ chỗ xa, sợ bị người khác nhìn thấy.
Người được hắn nhắc nhở thì nhìn sang chỗ hắn chỉ, quả nhiên thấy Điêu Nguyên và Phượng Vu Quy bên cạnh: "Ô? Kia không phải là Phượng Vu Quy hôm qua gặp vận may thắng được sao?"
"Không sai, vốn ta còn cho rằng là Trần sư huynh sốt ruột muốn thắng mới khiến luyện đan thất bại, tiện nghi cho Phượng Vu Quy. Nhưng hôm nay ta phát hiện hắn đi cùng với Điêu sư huynh vào chỗ ngồi dành riêng cho Điêu Nguyên. Ta đã cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình."
"Ẩn tình gì vậy?" Có người tò mò nói.
Thấy lời nói của mình hấp dẫn không ít người chú ý. Người nọ có chút đắc ý nói: "Hắc, Trần sư huynh là người của Điêu sư huynh. Khiêu chiến Phượng Vu Quy, có thể là do Điêu sư huynh sai bảo. Bây giờ Trần sư huynh thua, Phượng Vu Quy lại đột nhiên đứng gần Điêu sư huynh. Các ngươi nói xem có ẩn tình không?"
Có người bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được! Ta nói Trần sư huynh luyện đan vẫn luôn rất ổn, hôm qua sao lại xao động vội vàng thế."
"Xuỵt! Lời này chúng ta nói một chút là được, không thể truyền ra ngoài. Nếu không..." Người nọ nhắc nhở nói.
Mọi người từ trong ánh mắt hắn thấy được bộ dáng tàn nhẫn của Điêu Nguyên, đều rùng mình ngồi nghiêm chỉnh im lặng.
Thật ra chỗ khán đài không sắp xếp vị trí đặc thù gì.
Nhưng không biết từ khi nào, Điêu Nguyên đã bá chiếm một phương. Vô luận hắn có đến xem đấu đan không, vị trí kia đều không có ai dám ngồi.
Hôm qua Điêu Nguyên không tới, nơi đó cũng trống không.
Hôm nay hắn xuất hiện, vị trí kia đều bị hắn và người đi theo hắn ngồi đầy.
Hoàn cảnh náo nhiệt như thế làm cho Phượng Vu Quy vô cùng ghen ghét. Đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói.
"Ngươi xác định Mộ Ca đã ăn đan dược kia?" Điêu Nguyên hỏi Phượng Vu Quy.
Thu hồi tầm mắt dừng trên người Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô về, Phượng Vu Quy gật đầu khẳng định nói: "Phục Thiên Long kia hận Mộ Ca thấu xương. Tâm tư cũng đơn thuần không có tâm kế, dễ dàng lợi dụng. Muốn giải quyết Mộ Khinh Ca, hắn khẳng định sẽ làm."
Điêu Nguyên quét mắt liếc hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Tốt nhất là thế."
Nói xong ánh mắt hắn dừng trên lôi đài. Lúc này còn chưa tới thời gian thi đấu, trên lôi đài không có người.
Nhưng sâu trong mắt Điêu Nguyên lập loè vô số quang mang tính kế.
Lúc biết Mộ Khinh Ca có khả năng luyện chế đan dược cao cấp, hắn biết hôm nay thi đấu nguy hiểm.
Đan dược cao cấp?
Hiện giờ trong Dược tháp người có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, ngoại trừ viện trưởng Hoa Thương Truật sư phụ hắn và thủ tịch