Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe ra ý của nàng, sắc mặt Tống Ngọc khẽ biến, hừ lạnh: "Chỉ biết miệng lưỡi là nhanh."
"Cũng vậy!" Mộ Khinh Ca cười nói.
Bộ dáng tùy ý bình thản, dẫn tới vô số nữ đệ tử hai mắt toả sáng hường phấn.
Chu Linh nhìn về phía Thương Tử Tô, cố ý vô tình nói: "Mộ sư đệ này gan cũng thật lớn. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, đích xác có vài phần mê người." Nói xong nàng đảo mắt nhìn qua Triệu Nam Tinh.
Cảm nhận được tầm mắt kia, Triệu Nam Tinh chỉ rũ mắt cười, không để ý.
Mà Thương Tử Tô càng không đáp lại, giống như chưa nghe thấy câu Chu Linh nói.
Phản ứng của hai người cũng không khiến Chu Linh xấu hổ.
Nàng ngược lại che miệng cười nói: "Ta thấy nếu hôm nay Mộ sư đệ thắng, không chỉ có thể thay thế được vị trí Tống Ngọc, mà còn có thể trở thành đối tượng cho đám nữ đệ tử theo đuổi đấy. Giúp cho Mai sư huynh và Triệu sư huynh giảm bớt không ít gánh nặng."
Ánh mắt Thương Tử Tô chợt loé, không nói thêm gì.
Triệu Nam Tinh liếc mắt nhìn Thương Tử Tô, cười nói với Chu Linh: "Nếu thật là vậy, ta phải cảm ơn vị Mộ sư đệ này rồi." Nói xong hắn nhìn bóng dáng thanh lãnh của Thương Tử Tô, trong mắt không hề che giấu ái mộ.
Chu Linh cười cười, liếc mắt nhìn Thương Tử Tô. Rốt cuộc dời lực chú ý lên lôi đài.
Trên lôi đài, thi đấu đã bắt đầu.
Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc đều viết xuống tên đan dược mình luyện chế và dược liệu mình cần.
Hai người viết một hồi, viết xong đầu tiên chính là Tống Ngọc.
Hắn đưa giấy trắng tràn ngập chữ cho trưởng lão lôi đài. Sau đó mới chờ đợi Mộ Khinh Ca viết xong.
Đợi một hồi thấy nàng còn chưa có ý tứ ghi xong, Tống Ngọc không nhịn được mở miệng châm chọc: "Mộ sư đệ, chỉ là đan dược cấp thấp mà thôi, có cần nhiều dược liệu vậy không?"
Mộ Khinh Ca vừa đặt bút, nghe thấy câu nói của Tống Ngọc. Nàng lập tức cười cười, ngước mắt nhìn hắn: "Ai nói ta muốn luyện đan dược cấp thấp?"
Dứt lời, nàng đưa trang giấy tràn ngập tên dược liệu cho trưởng lão lôi đài.
Trên tờ giấy viết đến chi chít, hình như có hơn trăm loại dược liệu.
Trưởng lão lôi đài vừa tiếp nhận, hai con mắt bỗng chốc co rụt lại, tràn đầy khiếp sợ.
Sau khi xem xong, hắn không xác định nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy nàng mỉm cười gật đầu, mới thu hồi ánh mắt khiếp sợ và dò hỏi.
Phản ứng trưởng lão lôi đài dừng trong mắt Tống Ngọc và đám người trên khán đài. Trong lòng người trước bỗng nhiên dâng lên cảm giác không ổn, mà người dưới khán đài lại bàn tán xôn xao không biết Mộ Khinh Ca viết gì mà khiến trưởng lão lôi đài khiếp sợ thế.
Lấy lại bình tĩnh, trưởng lão lôi đài cất cao giọng nói: "Tống Ngọc muốn luyện chế đan dược là đan dược trung cấp Bích Ngưng đan."
Đan dược trung cấp, giờ xem trình độ của Tống Ngọc có thể luyện chế ra phẩm chất cực phẩm hay không. Nếu luyện ra, người thắng hôm nay nhất định là hắn.
Sau khi trưởng lão lôi đài đọc xong tên đan dược Tống Ngọc sẽ luyện, phần lớn người ở đây đều nghĩ vậy.
"Mộ Ca muốn luyện chế chính là..." Trưởng lão lôi đài đột nhiên ngừng lại, gợi lên vô số người hứng thú. Giây lát hắn mới bất đắc dĩ tuyên bố: "Đan dược cao cấp Quy Nguyên Trú Nhan đan."
Xôn xao...!
Lập tức đám người tạo ra oanh động cực lớn.
Đan dược cao cấp?
Một luyện đan sư cấp thấp cư nhiên muốn luyện chế đan dược cao cấp? Không phải giỡn chứ!
"Mộ Ca muốn luyện chế đan dược cao cấp? Hắn nghĩ hắn là ai? Hừ, xem ra lần này chúng ta thắng cuộc rồi. Hắn chuẩn bị rời khỏi Dược tháp đi!"
"Thật là không biết tự lượng sức mình!"
Năm người đánh cuộc với Mộ Khinh Ca đều châm biếm.
Vệ Quản Quản xoay người, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn: "Các ngươi thì biết cái gì! Mộ Ca nói có thể là nhất định có thể!"
Nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt khinh miệt và trào phúng.
Thủy Linh kéo Vệ Quản Quản qua, an ủi: "Không cần để ý đến bọn chúng, sự thật sẽ tát cho bọn chúng một cái bạt tay vang dội."
"Đan dược cao cấp? A, cư nhiên che giấu sâu như vậy." Ánh mắt Điêu Nguyên lộ ra độc ác và âm ngoan.
Phượng Vu Quy âm thầm đánh giá Điêu Nguyên, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hắn giống như thấy được bộ dáng chó nhà đưa tang khi luyện đan thất bại của Mộ Khinh Ca.
"Cư nhiên là Quy Nguyên Trú Nhan đan? Ta cầu sư phụ giúp ta luyện chế đã lâu, người còn không muốn. Nếu Mộ sư đệ có thể luyện chế ra được, sau này ta đúng là nên thân cận với hắn hơn." Chu Linh vuốt mặt mình, đôi mắt vũ mị nổi lên hứng thú nồng đậm.
Mặc kệ người dưới khán đài khiếp sợ cỡ nào, trưởng lão lôi đài đã phân phó dược đồng đi lấy dược liệu.
Trong lúc chờ đợi, vẻ mặt Tống Ngọc âm trầm cười lạnh: "Thật là không biết sống chết."
"Quá khen." Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười đến cuồng ngạo.
Ngũ quan tuyệt mỹ khinh cuồng làm cho Tống Ngọc có một xúc động muốn nhào lên xé nát.
Rất nhanh, dược đồng đã mang dược liệu về.
Trong lúc này có không ít người tới khán đài. Nghe thấy tin tức Mộ Khinh Ca lấy thân phận đan sư cấp thấp, muốn luyện chế đan dược cao cấp mà vội vàng chạy tới.
"Các ngươi xem, đó có phải Mai sư huynh không?"
"Mai sư huynh thật sự tới kìa!"
Đột nhiên đám người phía sau phát ra tiếng