Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Nhiệm vụ thí luyện là cái gì vậy?"
Triệu Nam Tinh hơi mơ hồ.
Đáng lẽ nếu có nhiệm vụ thí luyện thì hẳn đã sớm tuyên bố rồi, lần này sao lại đột ngột thế?
Mím môi trầm tư, Triệu Nam Tinh nói Lâu Xuyên Bách: "Sư phụ, xem ra lần nhiệm vụ thí luyện này không đơn giản."
Lâu Xuyên Bách tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Nói xong, ông liếc mắt ý vị không rõ nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười bình đạm, cảm thấy không sao cả.
Thấy nàng bình tĩnh, Lâu Xuyên Bách nói với bốn người: "Thí luyện này chỉ có đan sư trung cấp trở lên mới có thể tham gia. Nhiệm vụ là tiến sâu vào Mê Mộng chi sâm, tìm kiếm vị dược liệu có tên là Huyễn Nguyệt mầm."
"Huyễn Nguyệt mầm?" Mai Tử Trọng kinh ngạc trước hết: "Huyễn Nguyệt mầm không phải chỉ có ở lân cận Nguyệt hồ sao? Muốn có Huyễn Nguyệt mầm, chẳng phải là muốn đi vào nơi sâu nhất trong Mê Mộng chi sâm?"
Lâu Xuyên Bách gật đầu: "Tuy Mê Mộng chi sâm nổi tiếng thảo dược, nhưng không phải không có linh thú lui tới. Thâm nhập như thế đối với các con chính là thử thách. Huống chi ta còn lo sẽ có nguy hiểm khác."
Ông nói mịt mờ, nhưng bốn người ở đây đều nghe hiểu.
Chỉ sợ lần thí luyện này là âm mưu nhằm vào Mộ Khinh Ca. Mình không chiếm được, có hủy diệt cũng sẽ không nhường cho kẻ khác. Đây là cách làm việc của Hoa Thương Truật.
Trước kia Lâu Xuyên Bách tranh đệ tử với lão, đều bỏ qua không tính. Nhưng lúc này khác, Mộ Khinh Ca có thiên phú trước nay chưa từng có. Lại còn có được bảo bối trong Linh Thức tháp, nhân tài như vậy sao có thể chắp tay nhường kẻ khác?
Có một bí mật, ngay cả Lâu Xuyên Bách cũng không biết.
Đó chính là nếu Hoa Thương Truật muốn trở lại tổng viện, hoặc là tấn chức lên đan sư linh cấp. Hoặc là phải có một đồ đệ xuất thủ được, dựa vào thực lực đồ đệ để trở về.
Lão ta những năm này chăm chú đột phá bản thân, nhưng vẫn không sờ tới được bình chướng Đan sư linh cấp. Mộ Khinh Ca xuất hiện làm cho lão ta thấy được hy vọng mới.
Vì vậy nếu Mộ Khinh Ca không thể để lão ta sử dụng, lão thà rằng hủy diệt!
Tính tình lão cực đoan, cũng là một trong những nguyên nhân lão bị phái đến phân viện. Không phải bởi vì năng lực lão xuất chúng, mà vì tính cực đoan của lão bị nhiều người xa lánh.
"Mộ Ca, con phải cẩn thận." Ngữ khí Lâu Xuyên Bách trịnh trọng nói.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Ngài yên tâm. Kẻ muốn gϊếŧ con rất nhiều, nhưng chưa có ai thành công."
Lâu Xuyên Bách không đồng ý lắc đầu: "Con không thể chủ quan. Bọn hắn biết con độc thuật lợi hại, nhất định sẽ có điểm đề phòng. Chiêu số giống nhau chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả tương đồng."
"Con hiểu được." Mộ Khinh Ca không có giải thích thêm.
Lâu Xuyên Bách nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, nói với ba người còn lại: "Mộ sư đệ của các con nhập môn không lâu, rất nhiều thứ đều chưa hiểu hết. Lần thí luyện này chưa nói đến có tổ đội hay không. Đến lúc đó các con phải theo chung một đội với Mộ sư đệ."
"Vâng, sư phụ."
"Vâng, sư phụ."
"Vâng, sư phụ."
Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô đều trăm miệng một lời đáp ứng, không hề do dự.
Mộ Khinh Ca há miệng muốn từ chối, lại bị ánh mắt không cho phép từ chối của Lâu Xuyên Bách ngăn lại.
Mấy người họ là thật tình quan tâm đến an nguy của nàng.
Mộ Khinh Ca lần đầu tiên cảm nhận được tình nghĩa giữa sư môn.
Cảm giác này, cũng không tệ lắm.
'Cũng được. Nếu có gì nguy hiểm ta sẽ chặn lại.' Mộ Khinh Ca thầm thoả hiệp.
"Được rồi, các con về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai bắt đầu thí luyện. Tóm lại, tất cả lấy an toàn làm trọng. Nhiệm vụ gì cũng đều không bằng an toàn của các con." Lâu Xuyên Bách lắc lắc tay áo, khoanh tay rời đi.
Còn lại bốn người đứng tại chỗ. Mai Tử Trọng nhìn mọi người, mở miệng nói: "Ta đi chuẩn bị vài thứ." Dứt lời hắn xoay người, vạt áo phiêu phiêu như sương khói rời đi.
Thương Tử Tô cũng nhìn về phía Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh nói: "Ta cũng đi chuẩn bị vài thứ."
Đợi hai người đi rồi, Triệu Nam Tinh cười cười với Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ định đi đâu?"
Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Triệu sư huynh chẳng lẽ còn lo lắng sẽ có người ra tay với đệ ở Dược tháp sao?"
"Tâm tư kẻ ác, người thường không thể đoán được." Nụ cười của Triệu Nam Tinh như tắm mình trong gió xuân, tựa như thanh trúc ôn nhuận.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Đệ muốn đi nhà cây cũ."
"Dù sao chuyện chuẩn bị đã có sư huynh và Tử Tô đi làm. Ta cũng không có việc gì, chi bằng đi cùng sư đệ một chuyến." Triệu Nam Tinh nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, xem như đáp ứng.
Hai người sóng vai nhau rời khỏi nơi ở