Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Thủy Linh." Mộ Khinh Ca nhẹ gọi.
Thủy Linh quay đầu nhìn lại, tươi cười thuần mỹ: "Mộ Ca!"
Mộ Khinh Ca đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Ta phải rời khỏi mấy ngày, ngươi và Phục Thiên Long phải chiếu cố tốt mình, cẩn thận thức ăn ngày thường. Với cả nói huynh muội Vệ gia một tiếng, để bọn họ ở dược điền không được đi loạn."
Đối phương âm hiểm, làm nàng không thể không suy xét nhiều hơn.
Thủy Linh gật gật đầu, cũng ngửi ra được sự khác thường trong lời Mộ Khinh Ca.
Rời khỏi nhà cây, Triệu Nam Tinh nói Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ lo lắng bọn họ sẽ bị liên lụy?"
"Với tính cách của tên kia, không phải không có khả năng." Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.
Triệu Nam Tinh nhẹ gật đầu, nói nàng: "Nếu Mộ sư đệ lo lắng, ta sẽ phái người âm thầm chiếu ứng. Cũng sẽ nói sư phụ một tiếng, để người chú ý động tĩnh bên kia."
"Làm phiền rồi." Mộ Khinh Ca nói. Nếu không phải trong Dược tháp không thể mang theo tùy tùng, nàng cũng không đến mức bị động như vậy.
Thủy Linh có Phục Thiên Long bảo vệ, thực lực huynh muội Vệ gia cũng không yếu. Nhưng nàng phải đề phòng đối phương có ám chiêu.
Nói thế nào, bọn họ đều bị nàng liên lụy.
Nếu nàng không khiến Điêu Nguyên hứng thú, không có gây oán hận với Phượng Vu Quy, bọn họ cũng sẽ không bị kéo vào.
"Triệu sư huynh, nếu muốn một người mất hết thanh danh bị trục xuất khỏi Dược tháp, có cách nào không?" Mộ Khinh Ca bỗng mở miệng.
Triệu Nam Tinh sửng sốt, đánh giá Mộ Khinh Ca vài lần. Hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Rất dễ làm, chỉ cần hắn xúc phạm đến quy củ Dược tháp là được."
"Ví dụ như?" Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt.
Triệu Nam Tinh tự hỏi một phen, mới đáp: "Ừm, ví như hắn đến Tàng đan tháp trộm đan. Ví như hắn gϊếŧ hại đệ tử Dược tháp trước mặt mọi người. Lại ví như hắn gian lận trong đấu đan. Lại lại ví như, hắn cấu kết ngoại tặc gây bất lợi Dược tháp."
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, thấy trong con ngươi ôn nhuận như ngọc xuất hiện một tia sáng giảo hoạt.
Nàng cười càng sâu, ôm quyền chắp tay: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Triệu Nam Tinh cười nói: "Sư đệ khách khí."
Mộ Khinh Ca và hắn bốn mắt giao nhau, đột nhiên sinh ra một cảm giác ăn ý.
Nàng cười cười, nói Triệu Nam Tinh: "Sư huynh, đệ muốn đi Đan phương quán. Huynh đi cùng không?"
Triệu Nam Tinh lập tức mặt khổ lắc đầu: "Chỗ kia ta tới nhiều rồi, bốn tầng dưới ta đều đã xem hết. Bất đắc dĩ thiên phú ngu huynh không đủ, không lên được tầng năm, đi cũng lãng phí thời gian. Nếu sư đệ đau lòng sư huynh, không bằng nhìn một ít đan phương nhập môn của đan sư cao cấp, rồi giúp sư huynh sao chép là được."
"Đã biết." Mộ Khinh Ca buồn cười đồng ý.
Cáo biệt Triệu Nam Tinh, nàng đi tới Đan phương quán. Hôm nay nàng muốn đi xem tầng bảy rốt cuộc cất chứa sách cổ gì.
Vào Đan phương quán, Mộ Khinh Ca lên thẳng tầng bảy.
Về phần Triệu Nam Tinh muốn những đan phương đó, đã sớm khắc vào đầu Mộ Khinh Ca. Sau khi về thì tùy tiện viết ra cho hắn là được.
Đi lên tầng bảy, còn chưa tiến vào, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại ngăn nàng tới gần.
Mộ Khinh Ca nâng chân lên. Cảm giác chân mình trì trệ hơn bình thường. Thân thể tựa như bị rót chì vào, trở nên cồng kềnh nặng nhọc.
'Quả nhiên có cấm chế!' Mộ Khinh Ca nheo mắt.
Phanh!
Bước chân nặng nề hạ xuống, phát ra tiếng trầm vang trên lầu thang.
Mộ Khinh Ca lại nâng chân khác lên, tốc độ cực kỳ thong thả không ngừng tiếp cận tầng bảy.
Sau nửa canh giờ, nàng rốt cuộc đứng ở cửa tầng.
Nàng nâng tay lên, năm ngón tay đẩy cửa ra. Một màn hào quang trong suốt xuất hiện ngăn tay nàng.
Vô luận nàng dùng bao nhiêu lực, cái màn hào quang cũng dùng lực lượng tương đương bấy nhiêu đẩy nàng ra.
Nhíu nhíu mày, Mộ Khinh Ca không lỗ mãng nữa, tự hỏi cách đi vào.
Nghĩ nghĩ, linh quang hiện trong mắt nàng. Đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng câu lên.
Lúc này không có ai sẽ xuất hiện ở cửa tầng thứ bảy, đỉnh tầng Đan phương quán an tĩnh đến đáng sợ. Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa tầng, linh thức cường đại tràn ra từ mi tâm, tựa như vô số sợi dây lan tràn bốn phía.
Dần dần, linh thức bao vây toàn thân nàng. Thậm chí lan đến màn hào quang trong suốt trên cửa kia.
Đột nhiên Mộ Khinh Ca mở hai mắt ra, đáy mắt thấu triệt mang theo tia lạnh băng.
Trong nháy mắt, phảng phất trong mắt nàng chỉ còn lý trí, không hề thấy cảm xúc nhân loại.
Mộ Khinh Ca nâng chân lên, bước vào cửa.
Lực lượng ngăn trở phía trước không còn xuất hiện, nàng nhẹ nhàng bước vào sau cửa.
Ngay sau đó, nàng lại đi lên một bước. Cả người xuyên qua màn hào quang trong suốt, đi vào tầng thứ bảy.
Chờ khi nàng đã đi cả vào, linh thức được phóng xuất mới như thủy triều thối lui về mi tâm nàng.
Lúc này đôi mắt lạnh băng của nàng mới khôi phục một tia nhân khí.
Giơ tay sờ giữa mi tâm mình, Mộ Khinh Ca lẩm bẩm: