Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đêm qua đi, sáng sớm đến.
Lâu Xuyên Bách vẫn luôn đợi Mộ Khinh Ca xuất hiện, rốt cuộc không kìm nén nổi nói với Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh: "Hai người các ngươi đi Đan phương quán, tìm sư đệ các ngươi về đây."
Mắt thấy sắp tới thời gian xuất phát thí luyện, Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh cũng gật đầu, chuẩn bị đi tìm Mộ Khinh Ca.
Chỉ là bọn họ vừa mới xoay người, đã thấy Mộ Khinh Ca từ bên ngoài trở về.
"Sư đệ đã trở lại." Thương Tử Tô nhàn nhạt nói.
Mai Tử Trọng nhanh chóng liếc mắt xem xét Mộ Khinh Ca, thấy nàng không có việc gì. Đôi mắt khẩn trương mới dần thối lui.
Triệu Nam Tinh bước nhanh đến trước mặt hỏi Mộ Khinh Ca: "Sư đệ một đêm không về, làm sư phụ lo lắng sốt vó đấy."
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, đi tới trước mặt Lâu Xuyên Bách đang trừng mắt: "Con đọc sách ở Đan phương quán, nhất thời quên mất thời gian. Cũng may kịp trở về gấp."
"Hừ." Lâu Xuyên Bách hừ một tiếng, trách nói: "Hiếu học cũng phải chú ý thân thể. Ngươi biết rõ hôm nay thí luyện, đêm qua còn không nghỉ ngơi tốt. Hôm nay làm sao có tinh thần?"
"Đệ tử biết sai rồi." Mộ Khinh Ca thuận theo nói.
Nhưng Lâu Xuyên Bách lại thở phì phì nói: "Biết cái méo gì! Ta thấy ngươi là không nghe vào lỗ tai, không đặt lời nói của sư phụ vào trong lòng."
Dứt lời, ông nói với ba người Mai Tử Trọng: "Sư đệ các ngươi đêm qua không nghỉ ngơi. Chờ thí luyện bắt đầu, mấy người các ngươi nán lại một chút. Không cần thâm nhập quá sâu, để nó nghỉ ngơi tốt rồi nói."
"Đã biết sư phụ." Mai Tử Trọng khom người đáp.
"Được rồi được rồi, đều đi đi. Nhìn nhiều đau mắt!" Lâu Xuyên Bách không kiên nhẫn phất phất tay áo.
Bốn người cáo từ rời đi, hướng tới chỗ tập trung thí luyện.
Trên đường, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô. Hai người bọn họ nói hôm qua chuẩn bị vài thứ, nhưng không thấy bọn họ mang theo tay nải gì. Cũng không biết là chuẩn bị hay chưa.
Hay là, bọn họ cũng có vật chứa không gian?
Không bao lâu, bốn người đã tới nơi tập trung thí luyện. Đây là bên ngoài Mê Mộng chi sâm, đi thêm một trượng là tiến vào Mê Mộng chi sâm.
Lúc bọn họ đến, đã có không ít người chờ ở đây.
"Mai sư huynh, Triệu sư huynh, Thương sư tỷ, Mộ sư đệ!"
"Mai sư huynh!"
"Triệu sư huynh!"
"Thương sư tỷ!"
"Mộ sư đệ!"
"Mộ sư đệ!"
Bốn người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức truyền đến tiếng vấn an.
Đặc biệt là lúc nhìn Mộ Khinh Ca, giọng nói mọi người đều có vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nhân khí vương mới của Dược tháp làm bọn họ rất hiếu kỳ.
Có không ít nữ đệ tử thấy Mộ Khinh Ca đứng chung một chỗ với Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh. Hình ảnh tam mỹ, làm các nàng xuân tâm đại động. Động tác dáng vẻ đều trở nên ngượng ngùng.
Cũng may có toà băng sơn Thương Tử Tô áp trận, những nữ đệ tử đó không dám quá mức tới gần.
Mai Tử Trọng mờ ảo như tiên, phảng phất hắn vĩnh viễn sẽ không dừng mắt xuống nhân gian. Thương Tử Tô thanh lãnh trầm tĩnh, di thế độc lập. Triệu Nam Tinh ôn nhuận như ngọc, thẳng tắp như trúc, đối với xung quanh đều tràn đầy ôn hoà gật đầu.
Mộ Khinh Ca thì bộ dạng tiêu sái cuồng luyến, mang theo vẻ bất cần đời. Cũng sẽ không khiến người cảm thấy khó thân cận.
Bốn người đi qua đám đông, tìm một chỗ ít người đứng.
Cách bọn họ không xa là đám người Điêu Nguyên.
So sánh với bốn người Mộ Khinh Ca, bên Điêu Nguyên hiển nhiên không còn khiến người chú ý. Cho dù hắn là người xếp thứ hai nhân khí bảng. Cho dù bên hắn có mười mấy đan sư trung cấp.
Nhưng nhân số bên hắn có đông hơn nữa, cũng không thể loá mắt bằng bốn người Mộ Khinh Ca.
Bởi vì trong bốn người họ, có hai người là đan sư cao cấp!
Đối lập mãnh liệt, giống như bàn tay không lưu tình tát 'bốp bốp' mấy cái vào mặt Điêu Nguyên.
Ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ giống như tẩm độc, khiến người không dám tới gần. Cả người phát ra hơi thở âm lệ, khiến độ ấm xung quanh hắn giảm đi vài phần.
Vốn người vây quanh trái phải hắn, đều không hẹn mà cùng lui ra sau mấy bước. Phảng phất không muốn bị lan đến người mình.
Tống Ngọc lúc trước đấu đan với Mộ Khinh Ca cũng ở trong đó. Hắn trộm nhìn Mộ Khinh Ca, không cam lòng trong mắt bị sợ hãi thay thế.
Đôi khi thiên phú và năng lực đều nghiền áp tuyệt đối thì sẽ chỉ làm lòng người sợ hãi, có suy nghĩ muốn chạy trốn.
"Ngươi đi đâu?" Cảm giác Tống Ngọc không ngừng lui về sau, ánh mắt Điêu Nguyên âm lãnh quét đến hắn.
Tống Ngọc lạnh cả sống lưng, gương mặt trắng bệch nói: "Không... Không đi đâu..."
"Hừ." Lãnh lệ hừ một tiếng, Điêu Nguyên âm tình bất định đảo qua Mai Tử Trọng và Mộ Khinh Ca. Cuối cùng lại tham lam xẹt qua người Thương Tử Tô.
"Hừ."
Ánh mắt không thèm che giấu, khiến