Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đan phương quán giờ đã không còn ai, ngược lại cũng coi như là chỗ an toàn.
Mộ Khinh Ca mang Chu Linh đến tầng thứ tư, đặt nàng dưới mặt đất, mới hỏi: "Chu sư tỷ, ngươi bị sao vậy?"
Chu Linh suy yếu dựa vào kệ sách, thái dương đã ướp nhẹp mồ hôi lạnh. Nàng nở nụ cười chua xót, không trực tiếp trả lời vấn đề Mộ Khinh Ca hỏi, mà nói: "Mộ sư đệ, ngươi có thể lại giúp ta một việc không?"
Mộ Khinh Ca có ấn tượng không tệ với Chu Linh, cho nên không lên tiếng từ chối.
Đối phương im lặng, làm Chu Linh thấy được một tia hy vọng.
Nàng chống tay lên mặt đất, trước cúi người, nhìn lên Mộ Khinh Ca năn nỉ nói: "Mộ sư đệ là đan sư cao cấp, có thể lên tầng đỉnh giúp ta tìm một đan phương không?"
"Đan phương gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày lại.
Chu Linh cắn cắn môi. Đôi môi tái nhợt bị nàng cắn ra tia máu. Thanh âm nàng lạnh vài phần, lộ ra hận ý: "Đan phương Khôi Lỗi đan."
"Khôi Lỗi đan?" Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Phản ứng của nàng, làm Chu Linh kích động lên: "Mộ sư đệ biết?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu: "Ta mới từ tầng bảy xuống."
Chu Linh sửng sốt, lập tức hâm mộ nói: "Mộ sư đệ quả nhiên thiên phú hơn người, có thể tự do ra vào tầng bảy." Nàng đơn giản là hy vọng Mộ Khinh Ca nghĩ cách đi lên tầng bảy một chuyến. Không nghĩ tới, người sau cư nhiên đã đi qua rồi.
"Mộ sư đệ biết Khôi Lỗi đan là gì, sư tỷ cũng không dối gạt ngươi." Chu Linh lại dựa vào kệ sách, nụ cười thê thảm chậm rãi nói: "Ta bị rót Khôi Lỗi đan."
Mộ Khinh Ca mãnh liệt nhìn, chậm rãi mím môi.
Ngữ khí Chu Linh suy yếu nói: "Sư đệ biết Khôi Lỗi đan, nói vậy đã biết tác dụng của nó. Hiện giờ ta đang dùng dược vật thôi miên dị trùng trong đan, tạm thời không quá đáng ngại. Nhưng ta không biết có thể khắc chế bao lâu, khi nào ta sẽ đánh mất lý trí trở thành con rối."
"Cho nên ngươi không cho ta mang đi gặp Thương sư tỷ, là sợ hãi vạn nhất dược vật áp chế mất đi hiệu lực, ngươi sẽ xúc phạm đến nàng? Mà ngươi muốn ta hỗ trợ tìm giải dược luyện chế để giải độc?" Mộ Khinh Ca nói.
Chu Linh chậm rãi gật gật đầu.
Thần sắc nàng phức tạp nói: "Ta không muốn trở thành con rối, càng không muốn thương tổn Tử Tô. Nếu không thể giải độc, ta cầu xin sư đệ gϊếŧ ta, cho ta cái chết thống khoái. Để tránh ta bị kẻ gian lợi dụng, làm ra chuyện trái ý muốn."
Không thể tưởng được Chu Linh còn là nữ tử kiên cường!
Mộ Khinh Ca chậm rãi ngồi xổm xuống, nói Chu Linh: "Ta đã xem đan phương Khôi Lỗi đan, tự nhiên cũng đã biết phương pháp phá giải. Sư tỷ không cần quá mức lo lắng."
"Ngươi nói thật sao?" Chu Linh vừa nghe, trong lòng kích động lên.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi trước tiên nói cho ta biết, đến cùng chuyện là thế nào? Là ai hạ Khôi Lỗi đan cho ngươi?"
Trong mắt Chu Linh căm phẫn, thống hận vô cùng nói: "Ngoại trừ Điêu Nguyên thì còn ai?" Nói xong, nàng lại suy sút cười rộ lên: "Nhưng ta biết Khôi Lỗi đan là sư phụ luyện chế."
Mộ Khinh Ca nghe hiểu.
Cho Chu Linh ăn đan dược ác độc như thế, chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ đến Điêu Nguyên và Hoa Thương Truật.
Nhưng là...
"Vì sao?" Mộ Khinh Ca đưa ra nghi vấn.
Chu Linh miễn cưỡng cười, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Hôm qua sau khi ta về, vốn là đi tìm hiểu tình huống, ta lo Điêu Nguyên sẽ gây phiền toái cho Tử Tô. Chỉ là không nghĩ tới, Điêu Nguyên bị sư... Hoa Thương Truật gọi đi."
Lần nữa nhắc lại Hoa Thương Truật, trong mắt Chu Linh toát ra một tia quyết tuyệt, không còn xưng lão là sư phụ.
"Ta chờ bên ngoài, mãi đến khi Điêu Nguyên đi ra. Lúc ấy hắn cảnh cáo ta, ta vẫn chưa để ý. Chỉ là không nghĩ tới sáng nay hắn đột nhiên tới tìm ta, nói là hy vọng ta tổ đội với đội Tử Tô đi thí luyện. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ quái, giao hảo giữa ta và Tử Tô mọi người đều biết. Nhưng Điêu Nguyên vẫn hay không vui, vì sao hắn đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy. Ta từ chối, hắn không nói thêm cái gì. Chỉ là lấy ra một viên đan dược nói là mới luyện chế, để ta nhìn xem. Ta không nghi ngờ hắn, lại không nghĩ tới hắn nhân cơ hội đánh lén ta. Chế trụ ta, bắt ta ăn Khôi Lỗi đan." Nói đến câu sau, ngũ quan Chu Linh hơi dữ tợn.
Chỉ sợ trong quá trình đó trải qua không tốt, nàng không muốn nói ra.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua y phục hỗn loạn của nàng, trong lòng đã có phán đoán.
"Ta liều mạng phản kháng trốn thoát, chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng phía sau. Nói ta không thoát được khỏi bàn tay hắn, sớm muộn ta sẽ ngoan ngoãn tự động trở lại bên cạnh hắn, nghe hắn phân phó." Chu Linh