Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Tiện nhân!"
Điêu Nguyên không kịp phòng ngừa bị ăn một kích vào ngực, cả người bay vụt ra ngoài ngã xuống đất. Miệng phun máu tươi hung tợn nhìn chằm chằm Chu Linh.
Chu Linh nhân cơ hội lại ra tay, đả thương người hai bên trái phải, đạp nhảy trở về sau lưng Mộ Khinh Ca.
"Điêu sư huynh!"
Đám người Tống Ngọc tỉnh táo khỏi kinh hãi. Một bên bay nhanh tới đỡ Điêu Nguyên, một bên đề phòng nhìn chằm chằm động thái năm người bên này.
Điêu Nguyên móc ra một viên đan dược nuốt vào miệng, trị liệu thương thế. Ánh mắt vô cùng âm lãnh nhìn chằm chằm Chu Linh.
Thương Tử Tô đi đến bên cạnh Chu Linh, hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Chu Linh xoa xoa bả vai lúc nãy bị Mộ Khinh Ca đánh trúng, cười khổ nói: "Thực xin lỗi, Tử Tô, vẫn luôn gạt ngươi."
Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh cũng bước lên trước, đứng sóng vai với Mộ Khinh Ca. Người trước thì ẩn ẩn có xu thế muốn bảo vệ người phía sau.
Mộ Khinh Ca nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, không nói gì. Vẻ mặt hài hước nhìn Điêu Nguyên bị Tống Ngọc đỡ dậy, cực kỳ chật vật.
"Điêu Nguyên, tư vị một chiêu lâm trận phản chiến thế nào?"
Mộ Khinh Ca cười làm Điêu Nguyên càng thô bạo. Hắn nhìn chằm chằm Chu Linh, căm hận nói: "Ngươi không trúng độc!"
Trúng độc?
Từ ngữ này làm Thương Tử Tô lo lắng nhìn về phía Chu Linh.
Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh nhìn nhau, đều ăn ý lựa chọn im lặng.
Tuy chuyện rốt cuộc thế nào bọn họ không rõ ràng lắm. Nhưng không gây trở ngại bọn họ tín nhiệm lẫn nhau.
"Điêu Nguyên, ngươi chắc thất vọng nhỉ." Chu Linh cười lạnh.
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, thần thái kiều mị: "Mộ sư đệ, đệ thật là không biết thương hương tiếc ngọc."
Mộ Khinh Ca giương miệng: "Xin lỗi, lần sau đệ sẽ chú ý."
"Đệ còn muốn đánh ta nữa hả?" Chu Linh hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng.
"Đừng có ở đấy ve vãn!" Điêu Nguyên thô bạo đánh gãy.
Chu Linh cười tràn đầy châm chọc, nhìn Điêu Nguyên: "Điêu Nguyên, ngươi muốn dùng Khôi Lỗi đan khống chế ta, để ta ở thời điểm mấu chốt đánh lén bọn họ. Chắc sẽ không ngờ rằng độc của ta đã được Mộ sư đệ giải, chẳng những vậy còn có thể tương kế tựu kế để ngươi nếm thử tư vị bị đánh lén."
Khôi Lỗi đan!
Tên đan dược này, người hai bên nghe đều không nhịn được hít sâu một hơi.
Bên Điêu Nguyên ngoại trừ Tống Ngọc và hai người khác trên nhân khí bảng biết chuyện về Khôi Lỗi đan ra. Người còn lại tuy không biết công dụng nó thế nào, nhưng không ảnh hưởng bọn họ phán đoán từ tên đan dược.
Mà bên Mai Tử Trọng, bất kể Triệu Nam Tinh hay Thương Tử Tô đều là người xếp vào năm vị trí đầu, đã lên tới tầng bảy Đan phương quán. Đương nhiên cũng đã xem đan phương Khôi Lỗi đan, biết tác dụng của nó.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Điêu Nguyên cư nhiên dùng đan dược ác độc như vậy vào đồng môn.
Chính yếu là, Khôi Lỗi đan là đan dược cao cấp, Điêu Nguyên là đan sư trung cấp như thế nào có? Liên lụy sau lưng, thật là nghĩ mà sợ.
Bên bờ Nguyệt hồ, đột nhiên lâm vào an tĩnh quỷ dị.
Điêu Nguyên cười tàn nhẫn, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm năm người. Con ngươi ác độc khiến người sợ hãi: "Mạng ngươi thật không tồi."
Hắn âm lãnh chậm rãi chuyển qua Mộ Khinh Ca, nụ cười xuất hiện sát khí: "Lại là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta."
Những lời này không thể nghi ngờ là trước mặt mọi người thừa nhận lời Chu Linh nói.
Mấy người Tống Ngọc có hiểu biết về Khôi Lỗi đan đều lặng lẽ lui một bước ra sau, vẻ mặt hoảng sợ bảo trì khoảng cách với Điêu Nguyên.
Bên Mai Tử Trọng ngoại trừ Mộ Khinh Ca và Chu Linh, ba người còn lại đều lạnh mặt.
Thanh âm Mai Tử Trọng lạnh lùng hiếm có: "Điêu sư đệ, hành vi của ngươi là xúc phạm tháp quy (quy củ Dược tháp). Nếu tiếp tục chấp mê bất ngộ, thì đừng trách ta không khách khí."
Điêu Nguyên châm biếm: "Mai Tử Trọng ngươi không cần làm bộ dáng cao cao tại thượng nói chuyện với ta, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ được Lâu Xuyên Bách nhặt về. Đến cả phụ mẫu không cần ngươi, sao so được với ta? Càng đừng nói đến lão già bất tử sư phụ ngươi, sao so được với sư phụ ta? Sư phụ ta chính là viện trưởng từ tổng viện phái tới, sư phụ ngươi chẳng qua là tiện dân bò lên thôi."
Sắc mặt Mai Tử Trọng lạnh lẽo: "Điêu sư đệ, ngươi nói ta không sao cả. Nhưng ngươi không được nhục sư phụ ta."
"Nhục ngươi?" Điêu Nguyên cười âm trầm. Ngực càng đau, hắn càng cười vui vẻ: "Ta không những muốn nhục ngươi, hôm nay ta càng muốn mạng ngươi! Năm người các ngươi đều trốn không thoát!"
"Điêu Nguyên, chỉ bằng ngươi!" Triệu Nam Tinh bước lên một bước, lãnh lệ nói.
Điêu Nguyên nhìn về phía hắn, cười giễu cợt: "Triệu Nam Tinh, ta nể tình ngươi là hoàng tử Ngu quốc. Nếu ngươi nguyện ý đầu nhập ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng." Ánh mắt hắn cực kỳ càn rỡ nhìn Thương Tử Tô, lại nói: "Thương sư muội, nếu ngươi nguyện ý hiến thân cho ta. Hầu hạ tốt, ta cũng có thể tha ngươi."
"Hừ." Khuôn mặt Thương Tử Tô lạnh như băng, hừ một tiếng.
"Ngươi nằm mơ!" Triệu Nam