Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Chu Linh cũng cười miễn cưỡng: "Tống Ngọc, lập trường chúng ta khác nhau. Ta sẽ không lưu tình, ngươi cũng không cần lưu thủ."
Tống Ngọc gian nan gật đầu, giao chiến với Chu Linh.
Trong năm người chỉ có Mộ Khinh Ca không tìm được đối thủ.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn Điêu Nguyên vẫn bất động, nở nụ cười. Trong tươi cười tràn ra sự lạnh lẽo.
Điêu Nguyên thấy nàng, cười âm ngoan, chủ động đánh tới.
Hắn huy đao bổ về phía Mộ Khinh Ca, bị Mộ Khinh Ca hơi nghiêng người nhẹ nhàng tránh né.
Điêu Nguyên đứng gần Mộ Khinh Ca, lãnh lệ nói: "Biết ngươi là cao thủ dùng độc, cho nên hôm nay ta không dùng độc. Cũng không biết tu vi linh lực ngươi thế nào."
Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng, cười yêu dã: "Tu vi linh lực ta thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết?"
Lời nói có ẩn ý, làm con mắt Điêu Nguyên đột nhiên co rụt lại. Thanh âm bỗng nâng cao vài phần: "Quả nhiên là ngươi!"
"Xem ra ngươi nghĩ tới rồi." Mộ Khinh Ca cười càng tươi.
Ánh mắt Điêu Nguyên âm trầm nhìn Mộ Khinh Ca, không xúc động ra tay. Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán. Lúc trước hắn thu được tin tức, người phái đi phục kích Mộ Khinh Ca toàn quân bị diệt. Hắn còn tưởng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hoặc là Mộ Khinh Ca dùng độc, hoặc là có người đi ngang qua vừa vặn cứu giúp. Nhưng chưa từng nghĩ tới, đám người kia cư nhiên bị một mình Mộ Khinh Ca gϊếŧ chết.
Những người đó có thanh cảnh, vài lục cảnh, mỗi tên đều là hạng hung tàn gϊếŧ không ít mạng người. Cư nhiên đều bị Mộ Khinh Ca gϊếŧ?
Phán đoán như vậy, hắn (Mộ Khinh Ca) rốt cuộc có tu vi gì?
Đột nhiên hắn (Điêu Nguyên) vô cùng may mắn sư phụ mình có dự kiến trước. Nếu không kết cục hôm nay thật đúng là khó nói.
Nghĩ đến mình có lá bài tẩy, Điêu Nguyên lại có thêm tự tin. Hắn cười lạnh: "Mộ Ca, ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao? Trừ phi ngươi là cường giả tử cảnh trong truyền thuyết, nếu không khó mà thoát chết."
Phảng phất như để xác minh lời hắn nói. Hắn vừa dứt lời, hồ nước vẩn đục nổi lên lốc xoáy cực lớn.
Trên bầu trời, tiếng sấm đùng đoàng.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn lại, nàng không kịp nghĩ nhiều lời Điêu Nguyên nói. Chỉ là nhìn thấy dị tượng đột biến, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Cảnh sắc thay đổi, khiến chiến đấu kịch liệt tạm thời ngưng lại.
Người hai bên đều lui về. Một hồi chiến đấu, bên Mai Tử Trọng không ai bị thương. Mà bên Điêu Nguyên, đã là tàn binh bại tướng.
Vẫn là đám người Mai Tử Trọng lưu thủ, dù sao đầu sỏ gây tội là Điêu Nguyên.
"Sao lại thế này?" Triệu Nam Tinh thối lui bên cạnh Mộ Khinh Ca, chăm chú nhìn biến hoá dưới hồ hỏi.
Mộ Khinh Ca mím môi lắc đầu, giữa hàng lông mày hơi ngưng trọng.
Điêu Nguyên cười âm lãnh, nhảy về bên mình lấy một viên đan dược ăn. Thấy hắn như thế, những đệ tử bị thương đó cũng đều noi theo, lấy ra đan dược của mình nuốt vào.
Đối với đệ tử Dược tháp, trên người không thiếu nhất chính là đan dược!
"Tình huống có chút không ổn. Con bài tẩy của Điêu Nguyên hẳn không đơn giản, chúng ta tùy cơ ứng biến." Mộ Khinh Ca nói khẽ, dặn dò bốn người.
Bốn người yên lặng gật đầu. Vừa đề phòng Điêu Nguyên, vừa chú ý động tĩnh hồ nước.
"Điêu sư huynh..." Tống Ngọc lau sạch vết máu bên môi, đi tới bên cạnh Điêu Nguyên, hoảng sợ nhìn về phía mặt hồ.
Điêu Nguyên không để ý tới hắn, ánh mắt điên cuồng nhìn Nguyệt hồ.
Đột nhiên dưới đáy hồ truyền lên tiếng vang cực lớn, tựa như dã thú rít gào đinh tai nhức óc.
Mặt đất đều theo đó run rẩy, từ Nguyệt hồ xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, đang không ngừng khuếch trương biến lớn.
"Lui!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng lại, duỗi hai tay thối lui ra sau.
Người phía sau nàng cũng đều lui theo.
Bên Điêu Nguyên cũng lui về phía sau.
Khác với những người khác hoảng sợ, vẻ mặt Điêu Nguyên tràn ngập hưng phấn.
"Rống...!!!"
Một tiếng rống to như rồng ngâm vang lên dưới hồ. Lốc xoáy điên cuồng xoay tròn bỗng bạo liệt, vô số cột nước bắn lên chân trời. Cột nước lên không trung lại bùng nổ. Bọt nước tưới xuống xung quanh, giống như trận mưa to.
Mọi người tránh né hồ nước, chỉ thấy một vật phóng lên từ dưới hồ, xoay quanh bay lên.
Thân hình thon dài như xà, thô tráng như mãng.
Toàn thân đen bóng, vảy cứng rắn mà sắc bén, phiếm quang mang u lam.
Thứ ấy rất dài, chừng mười trượng. Nó nhằm phía chân trời, cư nhiên có thể lăng không xoay quanh. Quái vật xuất hiện, hồ nước khôi phục yên tĩnh. Khói mù không trung cũng dần tan đi, mặt đất không còn run rẩy.
Hiện tại người dưới mặt đất, mới thấy rõ bộ dáng của nó.
"Giao!" Triệu Nam Tinh vô cùng khiếp sợ nói.
Bề ngoài giống mãng xà, đỉnh đầu bắt đầu nhô lên. Sống lưng có cánh mỏng mọc dài, đúng là Giao lột xác Long tộc.
Mê Mộng chi sâm cư nhiên có tồn tại của Giao?!
Tin tức này không khỏi quá chấn động đi!
Truyền thuyết, Giao chính là chi thứ của Long tộc. Long tộc là thần thú, sớm đã biến mất ở Lâm Xuyên. Mà Giao tuy là linh thú, nhưng trong thân thể có huyết mạch Long tộc. Cho nên cường hãn hơn linh thú bình thường.
Một khi nó độ kiếp thành công,