Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Chậc chậc." Hàn Thải Thải xem một hồi, mắt phượng trêu tức nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi thật đúng là tàn nhẫn."
Mộ Khinh Ca không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Quá khen."
Hàn Thải Thải cười nhạo: "Ngươi xác định ta đang khen ngươi?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng lướt qua hắn, châm chọc: "Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, từ khi nào biết học cách trách trời thương dân rồi? Nếu không nhìn nổi, thì mau đi cứu người đi."
Hàn Thải Thải lại khinh thường nói: "Khỏi, ta cứu hắn làm gì? Ta quen hắn à?"
"Nếu không quen, thì bớt nói nhảm." Mộ Khinh Ca cảnh cáo, không hề nhìn hắn.
Cô Nhai lạnh lùng nhìn chăm chú Hàn Thải Thải, thấy Mộ Khinh Ca không để ý đến hắn nữa, cũng chậm rãi dời mắt.
Việc hành hình Tần Cẩn Dương, vẫn tiếp tục đến khi mặt trời xuống núi.
Không thể không nói, đan dược Chu Linh có hiệu quả không tồi. Tần Cẩn Dương vẫn có thể trơ mắt nhìn thân thể mình biến thành khối xương, mới tắt thở.
Chuyện còn lại, đã không cần Mộ Khinh Ca xử lý.
Nàng mang gia gia và cô cô mình, cùng những gia nhân Mộ gia bị liên lụy quay trở về Mộ phủ.
Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đi rửa mặt chải đầu, Mộ Khinh Ca đi xuống địa lao Mộ gia. Trong lồng sắt, là Nhạc Thiên hơi thở thoi thóp.
Gã nằm thẳng trong địa lao dơ bẩn, nhìn trần nhà âm u ẩm ướt.
Chỉ sợ hắn không thể ngờ được, mình bị người phế bỏ linh lực. Như con chó còn hơi tàn, nằm ở đây.
Cửa địa lao mở ra.
Một tổ Long Nha Vệ dọn đồ vào.
Con mắt Nhạc Thiên hơi đổi, nhìn động tác bọn họ.
Nhìn bọn họ quét tước sạch sẽ đất trống bên ngoài lồng sắt. Trải thảm, đặt ghế dựa, dâng lư hương, đốt hương liệu. Chỉ chốc lát đã bưng tới nước trà, điểm tâm.
Bên ngoài lồng sắt và chỗ của gã, quả thực cách biệt một trời một vực!
Nhạc Thiên tràn đầy hận ý nhìn bên ngoài lồng sắt, con mắt cơ hồ có thể phun lửa.
Bố trí xong xuôi, hai mươi Long Nha Vệ đứng xếp thành hình quạt, uy nghiêm lạnh lùng.
Tiếng bước chân lần nữa truyền đến, người này đi cực kỳ thong thả. Mỗi một bước đều cùng nhịp tim Nhạc Thiên.
Cái cảm giác này làm cho gã cảm nhận mỗi bước đi như đạp lên tim mình, nặng đến không thở nổi.
Một bóng đen dừng trong địa lao, hồng y yêu dã xuất hiện trong tầm mắt gã. Con ngươi gã bỗng nhiên co rụt lại, hơi hơi sợ hãi.
Mộ Khinh Ca ngồi xuống ghế dựa, vén vạt áo ngồi vắt chân.
Nàng lười nhác dựa ra sau, khuỷu tay vịn vào tay ghế. Đầu ngón tay khẽ vuốt lên chỉ bộ trên ngón trỏ. Đôi mắt thấu triệt không chứa bất kì cảm xúc gì nhìn Nhạc Thiên.
"Trung Cổ giới Nhạc gia." Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm mở miệng.
Nhạc Thiên ngưng mắt, mím chặt môi.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, hài hước nhìn gã: "Vì một tên quản sự bên ngoài, Nhạc gia lại nguyện ý tiêu phí sức lực lớn như vậy đưa ba người các ngươi xuống. Rốt cuộc là vì sao, ta rất tò mò."
Lúc trước nàng giao thủ với một tên quản sự Nhạc gia ở Tần Lĩnh, lại lệnh cho Cô Nhai gϊếŧ hắn. Đã lục soát người hắn, không hề mang đồ vật đặc biệt quý trọng gì. Tại sao bị dẫn tới người khác truy tìm?
Cẩn thận nhớ lại, nàng nhớ người Nhạc gia kia sở dĩ xuất hiện ở Lâm Xuyên, cũng là vì tìm người.
Mà người hắn muốn tìm, chính là hai tên bị thần thức Tư Mạch chụp thành thịt nát trong đợt thú triều công kích Duệ thành ở Tần Lĩnh.
Mục đích ba kẻ này không phải báo thù cho người kia, chẳng lẽ là muốn tìm hai người đó?
Nhạc Thiên không phối hợp, đối với lời dò hỏi của Mộ Khinh Ca, gã mặc kệ.
Đợi một lúc, Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Không muốn nói? Không sao, ta có rất nhiều thời gian. Nhưng thời gian cho ngươi e là sẽ không quá tốt."
Nói xong, nàng ngoắc ngón tay. Lập tức có người mở lồng sắt, đi vào nhét một viên đan dược vào miệng gã.
Linh lực hoàn toàn biến mất khiến gã căn bản vô lực phản kháng.
Đan dược vừa nuốt vào, Nhạc Thiên cảm thấy cả người như kiến bò, đau khổ khó nhịn.
Cảm giác này khiến gã hận không thể cào rách da mình, gạt những con kiến đang bò trên người.
Gã nghĩ vậy, cũng đã làm vậy.
Mộ Khinh Ca không sai người trói chặt tay chân gã. Cho nên gã vẫn có thể tự do cuộn thành một cục, đôi tay điên cuồng gãi da mình. Trên mặt, trên người đều không buông tha.
Một lát sau dược lực mới qua, gã mới thả tay xuống, vô lực nằm liệt dưới đất.
Ánh nến trong địa lao hắt vào người gã, chỉ thấy mặt mũi và da thịt gã không có lấy chỗ nào lành lặn, đều bị gãi đến nát nhừ. Mười ngón tay nhiễm máu mình.
Gã thở phì phò từng ngụm, thanh âm khàn khàn, phảng phất tìm được