Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Hành thích vua, thì thế nào? (4)


trước sau

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca híp hai mắt, hỏi: "Không tìm thấy người nọ, Nhạc gia các ngươi vẫn sẽ luôn phái người xuống?"

Nhạc Thiên cười lạnh: "Nếu là thế thì dễ rồi, ngươi cho rằng ta vẫn ở đây bị ngươi làm nhục?" Gã oán hận nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi biết Trung Cổ giới, xem ra không phải người bình thường. Từ Trung Cổ giới xuyên đến Lâm Xuyên giới rất khó khăn, đã tiêu hao quá nhiều tài nguyên gia tộc. Bây giờ thời gian trở về đã không còn nhiều, gia tộc bên kia cho dù có nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó xuống dưới xem."

"Trong thời gian ngắn, là chỉ bao lâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Nhạc Thiên trầm mặc, không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng nghĩ đến cảm giác sống không bằng chết, gã lại không thể không nói: "Ít nhất là trong năm năm, không thể xuống dưới."

Năm năm.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, hơi nhẩm tính.

Năm năm, vậy đủ rồi!

Nàng tin tưởng trong năm năm có thể rời khỏi Lâm Xuyên giới, tiến vào Trung Cổ giới. Sau đó tìm được Nhạc gia, trước khi bọn chúng chưa kịp phái người xuống, một lần giải quyết hết!

Được đáp án mình muốn, Mộ Khinh Ca đứng dậy rời khỏi địa lao.

Sau khi nàng rời khỏi địa lao, cảm giác đau đớn ngứa ngáy lại đánh úp tới Nhạc Thiên. Lúc này hình như càng nghiêm trọng thêm. Gã thống khổ giãy giụa trên đất, kêu thê lương: "Ngươi gạt ta...!!!"

Ra khỏi địa lao âm u, Mộ Khinh Ca chìm mình dưới ánh trăng.

Một lúc sau, nàng phân phó với Long Nha Vệ: "Sau khi kẻ bên trong kia chết, thì hoả thiêu đi. Còn có thiêu luôn hai cỗ thi thể kia."

Biết Nhạc gia có bí thuật, nàng không thể không làm việc cẩn thận.

Thiêu thi thể ba kẻ đó, mặc cho người Nhạc gia có thần thông quảng đại, cũng không thể từ đống tro tàn biến mất theo gió mà tìm được manh mối gì.

Long Nha Vệ lĩnh mệnh, để lại Mộ Khinh Ca một mình đứng dưới ánh trăng.

Tiếng kêu rên và mắng chửi trong địa lao, như có thể truyền vào tai nàng. Nàng suиɠ sướиɠ ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời: "Ngươi có tâm gây rối gia đình ta, sao có thể để ngươi chết dễ dàng thế? Phải tra tấn ngươi đến mức kiếp sau cũng phải sợ hãi ta, mới là mục đích của ta."

"Khinh Ca." Trên hành lang bỗng truyền đến thanh âm Mộ Liên Dung.

Mộ Khinh Ca xoay người, thấy ở lối rẽ hành lang là Mộ Liên Dung đã tắm rửa xong.

Mộ Liên Dung khẽ mỉm cười với nàng: "Gia gia con gọi con qua đó, ông đang chờ chúng ta ở từ đường."

"Vâng." Mộ Khinh Ca gật đầu, đi cùng Mộ Liên Dung tới từ đường Mộ gia.

Trên đường, Mộ phủ đã khôi phục hình dáng ban đầu. Không nhìn ra vừa mới trải qua một hồi kiếp nạn.

"Khinh Ca, mấy ngày nay ở bên ngoài có vất vả không?" Mộ Liên Dung hỏi.

Mộ Khinh Ca mỉm cười lắc đầu: "Con rất khoẻ, nhưng mà lần này là con liên lụy đến gia gia và cô cô."

"Không liên quan đến con, con đừng áy náy." Mộ Liên Dung cười nói.

Hai người đi tới từ đường, Mộ Hùng đã chờ ở đây.

Nhìn thấy bóng dáng Mộ Hùng, hai người đi vào.

"Gia gia." Mộ Khinh Ca đứng sau Mộ Hùng, hô một tiếng.

Mộ Hùng chậm rãi xoay người, ánh mắt vui mừng nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ca nhi, con đã trưởng thành rồi."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, rũ mắt nói: "Gia gia không trách con dùng thủ đoạn như thế xử trí Tần Cẩn Dương sao?"

"Vì sao phải trách?" Mộ Hùng buồn cười nói.

Lúc Mộ Khinh Ca ngẩng đầu lên, ông giả vờ tức giận lên tiếng: "Trong lòng con, gia gia là người bảo thủ vậy sao? Người ta đã muốn mạng cả nhà chúng ta, còn thế nào? Ta còn đồng tình địch nhân được hả?"

Mộ Hùng nói khiến lòng Mộ Khinh Ca buông lỏng, nhoẻn miệng cười.

"Nhưng mà, có chuyện ta hỏi con." Mộ Hùng đột nhiên nói: "Con thật sự điều động Mộ gia quân Duệ thành tới đây?"

Mộ Khinh Ca nở nụ cười: "Con chỉ để cho Mộ gia quân Duệ thành đi vòng một đường tròn. Bây giờ bọn họ hẳn đã trở về Duệ thành rồi."

"Vậy thì tốt. Ta biết nha đầu con sẽ không lỗ mãng thế." Biết đây chỉ là kế sách của Mộ Khinh Ca, Mộ Hùng nhẹ nhàng thở ra.

Điều động đội quân lớn như thế, hậu quả không thể tưởng tượng được. Không chỉ khiến ngoại địch xâm lấn, khả năng sẽ khiến cho một vài nơi tự lập xưng vương.

Nếu Tần quốc loạn thành nồi cháo, hai tổ tôn bọn họ lại phải đi thu dọn?

Hàn huyên một hồi, thần sắc Mộ Hùng ngưng trọng hỏi:

"Bây giờ con định tính thế nào? Hoàng thất bây giờ không còn thừa người nào cả."

Mộ Liên Dung lại nói: "Không phải còn có Nhiếp chính vương sao? Khinh Ca chúng ta tổng không thể làm hoàng đế đi. Cả ngày bị nhốt trong cung xử lý quốc sự, toàn âm mưu kế hoạch."

Mộ Khinh Ca gật đầu tán đồng: "Cô cô nói không sai, con chỉ quan tâm đến bình an Mộ gia, chuyện hoàng thất sẽ có người xử lý. Gia gia yên tâm, rất nhiều người muốn làm hoàng đế."

"Ừm, đã vậy, gia gia cũng hiểu ý con." Mộ Hùng nhẹ gật đầu.

Đột nhiên, ông lạnh lùng nói Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca quỳ xuống!"

Mộ Khinh Ca sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn lão gia tử. Không nghĩ ra vừa mới đang tốt đẹp, bây giờ đã thay đổi sắc mặt.

"Phụ thân, ngài làm gì vậy?" Mộ Liên Dung lập tức bao che Mộ Khinh Ca.

"Con câm miệng." Mộ Hùng trừng mắt nhìn nàng. Mộ Liên Dung bất đắc dĩ, đành phải thối lui đến một bên, dùng ánh mắt an ủi Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngơ ngác, nhưng không có ngỗ nghịch gia gia mình. Lập tức uốn gối, thẳng tắp quỳ xuống.

Mặt đất, là phiến đá lạnh như băng.

Nhưng khi đầu gối Mộ Khinh Ca vừa tiếp xúc với sàn nhà, lại thấy mềm như bông.

Nàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện Mộ Hùng nhân lúc nàng quỳ đã đá một cái đệm mềm xuống, vừa vặn cho nàng lót.

Nàng nghi hoặc nhìn Mộ Hùng.

Mộ Hùng không để ý tới nàng, mà xoay người đối mặt với bài vị anh liệt tổ tiên Mộ gia. Dâng hương lên, trầm giọng nói: "Tổ tiên trên cao, nhiều thế hệ Mộ gia đều hành hiệp nghĩa trung quân, lại bị kẻ gian làm hại chỉ còn một nữ. Nàng thiên tư thông minh, kinh tài tuyệt diễm, không phải vật trong ao. Mộ gia đại gia chủ thứ ba mươi hai Mộ Hùng, lần nữa khẩn cầu chư vị tổ tiên cho phép ta sửa lại tộc quy. Truyền lại vị trí gia chủ cho cháu gái đích tôn ta Mộ Khinh Ca!"

Phút chốc...

Mộ Khinh Ca bỗng mở to mắt, khiếp sợ nhìn Mộ Hùng.

Mộ Liên Dung cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh tiếp thu đề nghị của phụ thân mình.

Mộ Khinh Ca lần lượt cứu gia tộc khỏi nước sôi lửa bỏng. Bây giờ Mộ gia bọn họ chỉ còn lại ba người, nàng không làm gia chủ, thì ai làm?

"Từ nay về sau, Mộ gia ta bất kể nam hay nữ, phàm là người có đức đều có thể có tư cách đảm đương vị trí gia chủ!" Mộ Hùng nói xong, cắm ba nén hương trong tay vào lư hương.

Làn khói trong lư hương, lượn lờ dâng lên, kéo dài không ngừng.

Mộ Hùng vừa lòng cười, xoay người nói với Mộ Khinh Ca đã hoá đá: "Còn không mau dập đầu với chư vị tổ tiên?"

"Gia gia, cái này..." Mộ Khinh Ca theo bản năng muốn cự tuyệt.

Mộ Hùng ngắt ngang lời nàng: "Chuyện này ý ta đã quyết, lệnh bài của gia chủ Mộ gia, lát nữa ta sẽ đưa cho con. Một vài chuyện năm xưa, con cũng nên biết. Từ nay về sau, trên dưới Mộ gia đều nghe lệnh con."

"..." Mộ Khinh Ca im lặng.

Nàng không thể từ chối ánh mắt chờ mong của Mộ Hùng.

Đôi mắt sáng ngời có thần khiến nàng gật đầu, tiếp nhận vị trí gia chủ Mộ gia.

Dập đầu, dâng hương.

Rồi thấy Mộ Hùng viết tên nàng lên bài vị gia chủ. Đơn giản hoàn thành nghi thức trang trọng, Mộ Hùng nói với Mộ Liên Dung: "Liên Dung, mấy năm nay thiệt thòi cho con. Canh giữ bên lão già ta, canh giữ ở Mộ gia. Bây giờ Khinh Ca đã trưởng thành rồi, con cũng nên ra ngoài một chút đi, không cần ở lại Tần quốc. Lâm Xuyên rất lớn, đi khắp nơi nhìn xem."

"Phụ thân..." Mộ Liên Dung rưng rưng.

Mộ Hùng xua tay, nói với Mộ Khinh Ca: "Ca nhi đi cùng ta, có những lời nhiều thế hệ tổ tông truyền xuống, ta phải nói với con."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện