Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca híp hai mắt, hỏi: "Không tìm thấy người nọ, Nhạc gia các ngươi vẫn sẽ luôn phái người xuống?"
Nhạc Thiên cười lạnh: "Nếu là thế thì dễ rồi, ngươi cho rằng ta vẫn ở đây bị ngươi làm nhục?" Gã oán hận nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi biết Trung Cổ giới, xem ra không phải người bình thường. Từ Trung Cổ giới xuyên đến Lâm Xuyên giới rất khó khăn, đã tiêu hao quá nhiều tài nguyên gia tộc. Bây giờ thời gian trở về đã không còn nhiều, gia tộc bên kia cho dù có nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó xuống dưới xem."
"Trong thời gian ngắn, là chỉ bao lâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Nhạc Thiên trầm mặc, không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng nghĩ đến cảm giác sống không bằng chết, gã lại không thể không nói: "Ít nhất là trong năm năm, không thể xuống dưới."
Năm năm.
Mộ Khinh Ca rũ mắt, hơi nhẩm tính.
Năm năm, vậy đủ rồi!
Nàng tin tưởng trong năm năm có thể rời khỏi Lâm Xuyên giới, tiến vào Trung Cổ giới. Sau đó tìm được Nhạc gia, trước khi bọn chúng chưa kịp phái người xuống, một lần giải quyết hết!
Được đáp án mình muốn, Mộ Khinh Ca đứng dậy rời khỏi địa lao.
Sau khi nàng rời khỏi địa lao, cảm giác đau đớn ngứa ngáy lại đánh úp tới Nhạc Thiên. Lúc này hình như càng nghiêm trọng thêm. Gã thống khổ giãy giụa trên đất, kêu thê lương: "Ngươi gạt ta...!!!"
Ra khỏi địa lao âm u, Mộ Khinh Ca chìm mình dưới ánh trăng.
Một lúc sau, nàng phân phó với Long Nha Vệ: "Sau khi kẻ bên trong kia chết, thì hoả thiêu đi. Còn có thiêu luôn hai cỗ thi thể kia."
Biết Nhạc gia có bí thuật, nàng không thể không làm việc cẩn thận.
Thiêu thi thể ba kẻ đó, mặc cho người Nhạc gia có thần thông quảng đại, cũng không thể từ đống tro tàn biến mất theo gió mà tìm được manh mối gì.
Long Nha Vệ lĩnh mệnh, để lại Mộ Khinh Ca một mình đứng dưới ánh trăng.
Tiếng kêu rên và mắng chửi trong địa lao, như có thể truyền vào tai nàng. Nàng suиɠ sướиɠ ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời: "Ngươi có tâm gây rối gia đình ta, sao có thể để ngươi chết dễ dàng thế? Phải tra tấn ngươi đến mức kiếp sau cũng phải sợ hãi ta, mới là mục đích của ta."
"Khinh Ca." Trên hành lang bỗng truyền đến thanh âm Mộ Liên Dung.
Mộ Khinh Ca xoay người, thấy ở lối rẽ hành lang là Mộ Liên Dung đã tắm rửa xong.
Mộ Liên Dung khẽ mỉm cười với nàng: "Gia gia con gọi con qua đó, ông đang chờ chúng ta ở từ đường."
"Vâng." Mộ Khinh Ca gật đầu, đi cùng Mộ Liên Dung tới từ đường Mộ gia.
Trên đường, Mộ phủ đã khôi phục hình dáng ban đầu. Không nhìn ra vừa mới trải qua một hồi kiếp nạn.
"Khinh Ca, mấy ngày nay ở bên ngoài có vất vả không?" Mộ Liên Dung hỏi.
Mộ Khinh Ca mỉm cười lắc đầu: "Con rất khoẻ, nhưng mà lần này là con liên lụy đến gia gia và cô cô."
"Không liên quan đến con, con đừng áy náy." Mộ Liên Dung cười nói.
Hai người đi tới từ đường, Mộ Hùng đã chờ ở đây.
Nhìn thấy bóng dáng Mộ Hùng, hai người đi vào.
"Gia gia." Mộ Khinh Ca đứng sau Mộ Hùng, hô một tiếng.
Mộ Hùng chậm rãi xoay người, ánh mắt vui mừng nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ca nhi, con đã trưởng thành rồi."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, rũ mắt nói: "Gia gia không trách con dùng thủ đoạn như thế xử trí Tần Cẩn Dương sao?"
"Vì sao phải trách?" Mộ Hùng buồn cười nói.
Lúc Mộ Khinh Ca ngẩng đầu lên, ông giả vờ tức giận lên tiếng: "Trong lòng con, gia gia là người bảo thủ vậy sao? Người ta đã muốn mạng cả nhà chúng ta, còn thế nào? Ta còn đồng tình địch nhân được hả?"
Mộ Hùng nói khiến lòng Mộ Khinh Ca buông lỏng, nhoẻn miệng cười.
"Nhưng mà, có chuyện ta hỏi con." Mộ Hùng đột nhiên nói: "Con thật sự điều động Mộ gia quân Duệ thành tới đây?"
Mộ Khinh Ca nở nụ cười: "Con chỉ để cho Mộ gia quân Duệ thành đi vòng một đường tròn. Bây giờ bọn họ hẳn đã trở về Duệ thành rồi."
"Vậy thì tốt. Ta biết nha đầu con sẽ không lỗ mãng thế." Biết đây chỉ là kế sách của Mộ Khinh Ca, Mộ Hùng nhẹ nhàng thở ra.
Điều động đội quân lớn như thế, hậu quả không thể tưởng tượng được. Không chỉ khiến ngoại địch xâm lấn, khả năng sẽ khiến cho một vài nơi tự lập xưng vương.
Nếu Tần quốc loạn thành nồi cháo, hai tổ tôn bọn họ lại phải đi thu dọn?
Hàn huyên một hồi, thần sắc Mộ Hùng ngưng trọng hỏi: