Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Phượng Vu Phi cười trêu tức: "Hắn? Tam hoàng đệ không nhìn thấy soái kỳ sao? Ở Tần quốc, người có thể treo lên soái kỳ chữ Mộ còn có thể là ai?"
Phượng Vu Quy rút ngụm khí lạnh: "Tần quốc Mộ phủ, hắn là Tiểu tước gia Mộ phủ!" Người dựa vào thực lực bản thân khuấy động phong vân Tần quốc, Tiểu tước gia gϊếŧ hoàng thất Tần gần như không còn? Tiểu tước gia đánh Đồ quốc về sau cúi đầu xưng thần, không dám ngỗ nghịch? Tiểu tước gia trước đây không lâu đã nổi giận gϊếŧ cường giả tử cảnh tuyệt thế, lăng trì hoàng đế Tần quốc trước mặt dân chúng?
Cơ hồ mỗi một truyền thuyết về Tiểu tước gia Mộ phủ đều tái hiện trong đầu hắn, khiến tâm hắn trầm xuống.
Hắn không ngờ được, Mộ Ca chính là Mộ Khinh Ca, chính là Mộ Tiểu tước gia Tần quốc!
Nếu hắn (Phượng Vu Quy) sớm biết, mượn sức còn không kịp, khắp nơi đối nghịch hắn (Mộ Khinh Ca) làm gì?
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ khó phân nam nữ của Mộ Khinh Ca càng ngày càng gần, bỗng nhiên hắn có xúc động muốn chạy đi.
Mộ Khinh Ca một thân ngân giáp, cưỡi Hắc diễm đi tới trước mặt Phượng Vu Phi và Phượng Vu Quy. Nàng nhìn sắc mặt Phượng Vu Quy trắng bệch khó coi, đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Tam điện hạ, đã lâu không gặp."
Một câu nói đơn giản, đã đánh nát vọng tượng của Phượng Vu Quy!
Hắn hy vọng người trước mắt chẳng qua chỉ giống mặt với Mộ Ca thôi.
Cơ bắp trên gương mặt Phượng Vu Quy không ngừng co quắp, không biết nên trả lời thế nào.
Hắn thất thường làm cho lễ quan âm thầm sốt ruột, đành phải nhìn về phía Đại công chúa Phượng Vu Phi.
Thần thái Phượng Vu Phi bình thường, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Mộ Khinh Ca, mang theo phong phạm một quốc: "Kính đại danh Mộ Tiểu tước gia đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tiểu tước gia một đường vất vả, trước đi theo Vu Phi tiến vào Dịch quán nghỉ ngơi."
Lễ quan nhìn thấy liên tục gật đầu.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dời từ Phượng Vu Quy chuyển sang Phượng Vu Phi, cũng mang theo ý cười không rõ sâu cạn: "Làm phiền Đại công chúa dẫn đường."
Sứ đoàn Tần quốc thuận lợi tiến vào, hai chi đội ngũ xác nhập đi tới Dịch quán Ly quốc dành cho các nước.
Trên đường, Phượng Vu Quy không nhịn được giữ chặt dây cương của Phượng Vu Phi, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã sớm biết chuyện giữa ta và hắn?"
Phượng Vu Phi cười khinh miệt, không trả lời. Chỉ nói: "Tam hoàng đệ nếu không thoải mái, không bằng về nghỉ ngơi trước? Cưỡng ép ở lại không khỏi sẽ chậm trễ khách nhân."
Nàng vừa nói xong, không đợi Phượng Vu Quy phản bác, đã nghe thấy lễ quan đi theo lên tiếng: "Đại công chúa nói phải. Nếu thân thể Tam điện hạ không khoẻ, không bằng về trước đi. Tần quốc bây giờ khí thế ngập trời, đích xác không dễ đắc tội."
Sắc mặt Phượng Vu Quy âm trầm bất định, ánh mắt như đao ném tới Phượng Vu Phi và lễ quan. Cuối cùng mới hừ một tiếng, quay đầu ngựa rời đi.
Giờ khắc này thật sự hắn không muốn ở cùng Mộ Khinh Ca. Không bằng rời đi trước, thương thảo đối sách với phụ tá.
Hiện tại Phượng Vu Quy đã hiểu hàm ý trước đó của Phượng Vu Phi. Nàng nói có một nước sẽ không đứng về bên hắn, là chỉ tới Tần quốc đi!
...
Thời điểm Phượng Vu Quy trở về bàn bạc với phụ tá, Phượng Vu Phi đã dẫn theo Mộ Khinh Ca tới khu Dịch quán Tần quốc.
Sau khi quan binh hai bên lui xuống, Phượng Vu Phi ngồi cùng Mộ Khinh Ca.
Phượng Vu Phi tự mình rót một chén trà cho Mộ Khinh Ca, ôn nhu nói: "Thật không nghĩ đến, ngươi sẽ tự mình tới đây."
Mộ Khinh Ca nâng chén trà lên, ngửi một chút, cười nói: "Thế nào? Ta cho rằng ngươi sớm nghĩ tới rồi mới đúng." Nàng tới đây, chính là muốn đòi nợ.
"Tần quốc bận rộn mọi sự, ta cho rằng..." Phượng Vu Phi cắn môi nói.
Mộ Khinh Ca đặt chén trà xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi: "Chuyện Tần quốc đã có Hoàng đế Tần quốc xử lý, ta rất nhàn rỗi."
"Tần quốc đã lập Tân hoàng?" Phượng Vu Phi kinh ngạc nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Nước không thể một ngày không vua. Hoàng đế Tần quốc đã chết, tự nhiên phải có người lên thay."
Nghe thấy giọng điệu tùy ý của nàng, Phượng Vu Phi cạn lời lắc đầu: "Trên đời này có thể coi vua như người thường, cũng chỉ có ngươi."
Mộ Khinh Ca bĩu môi. Nàng không cảm thấy hoàng đế có gì đặc biệt, chỉ là người làm công cao cấp mà thôi.
"Vậy là người nào đăng cơ?" Phượng Vu Phi tò mò hỏi.
"Tần Cẩn Thần." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.
Dù sao quốc thư Tân hoàng đăng cơ sẽ đưa đến các nước, đây không phải bí mật gì.
"Đã từng là Nhiếp chính vương?" Phượng Vu Phi càng kinh ngạc, nàng mím môi do dự nói: "Nhưng ta nghe nói thân thể Nhiếp chính vương hình như không tốt."
"Bây giờ tốt rồi." Mộ Khinh Ca đáp ngắn gọn.
Phượng Vu Phi lập tức sáng mắt, đứng dậy kích động nói: "Là Tiểu tước gia ra tay phải không? Nghe đồn Tần hoàng từ nhỏ thân