Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Triệu Nam Tinh! Triệu Nam Tinh!
Cư nhiên là Triệu Nam Tinh!
Bàn tay giấu trong tay áo Phượng Vu Quy hung hăng nắm chặt.
Hắn nghĩ không thông, vì sao dẫn đầu sứ đoàn Ngu quốc lại là Triệu Nam Tinh! Không phải hắn (Triệu Nam Tinh) đang học tập ở Dược tháp sao? Vì sao bỗng nhiên chạy tới đi sứ Ly quốc?
Mộ Khinh Ca, Triệu Nam Tinh...
Hai kẻ này là khởi nguồn cho nỗi sỉ nhục lớn nhất đời Phượng Vu Quy hắn!
Hắn đến chết cũng không quên, là ai hãm hại mình trộm đan dược, là ai bắt hắn lại!
Kẻ thù ngay trước mắt, Phượng Vu Quy cơ hồ đỏ mắt. Nếu không phải vẫn còn lý trí, hắn đã sớm lệnh cho thị vệ hoàng cung gϊếŧ chết hai tên này tại chỗ!
Trong lúc nhất thời, Phượng Vu Quy đã quên mất kế hoạch ban đầu, đã quên mất tranh đoạt vị trí trữ quân.
Đôi mắt hắn phiếm hồng đầy lệ khí và hận ý, gắt gao nhìn đăm đăm Triệu Nam Tinh và Mộ Khinh Ca. Dường như tất cả bất hạnh của hắn, đều do hai kẻ này tạo thành.
Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ trên dưới trăm loại phương pháp tra tấn, chà đạp bọn chúng. Muốn bọn chúng chết không được sống không xong!
Hận ý mãnh liệt truyền ra, Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh đều cảm nhận được.
Nhưng bọn họ không thèm quan tâm, ngược lại cười khinh miệt nhìn Phượng Vu Quy.
Phảng phất Phượng Vu Quy trong mắt bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ nhoi.
Điều này kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh tới Phượng Vu Quy. Hắn không còn bận tâm đến cái gì mà kế hoạch mượn sức, cạch một tiếng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Động tác của hắn có vẻ đột ngột trong đại điện.
Thậm chí đánh gãy hoàng đế Phượng Lan đang chuẩn bị tiếp đón sứ giả bốn quốc.
Phượng Lan nhíu mày, bất mãn nhìn Phượng Vu Quy: "Vu Quy, ngươi làm gì đấy?"
Phượng Vu Phi ngước mắt nhìn hắn, cười khinh thường. Rồi thu hồi cụp mắt xuống, phẩm rượu. 'Tính tình thiếu kiên nhẫn như thế, còn muốn lên ngôi?'
Thanh âm Phượng Lan tựa như trên trời giáng xuống, làm vỡ xúc động của Phượng Vu Quy.
Khí thế cả người hắn nhanh chóng lạnh xuống, lý trí dần kéo về.
Hắn thấy đủ mọi quan lại kinh ngạc, cũng cảm nhận được bất mãn đến từ phụ hoàng. Càng không bỏ qua nét mặt giễu cợt từ Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh.
Cắn răng, hắn hít sâu một hơi, xoay người nói với Phượng Lan: "Phụ hoàng, nhi thần không có gì."
"Không có gì thì ngồi xuống đi." Phượng Lan trầm mặt mắng.
Phượng Vu Quy ngồi xuống, trong lòng không bình tĩnh nổi.
Vốn tính toán hoàn mỹ, hiện giờ đã phá thành mảnh nhỏ. Sứ đoàn Ngu quốc do Triệu Nam Tinh dẫn đội, căn bản không trông cậy vào được. Chỉ còn một Ba quốc... Thì có ích gì?
Phượng Vu Quy nhanh chóng phân tích một chút, phát giác bản thân mình rất bất lợi. Mà hắn, cư nhiên không có cách nào xoay chuyển!
'Tất cả đều do hai tỷ đệ Chu gia kia! Nếu không phải do bọn chúng, ta sẽ không trở mặt Mộ Khinh Ca, càng sẽ không dẫn đến những chuyện tiếp theo!' Phượng Vu Quy quy hết tội cho hai tỷ đệ Mị Nhi và Chu Lực.
Hiện giờ Chu Lực đã sớm bị Mộ Khinh Ca hạ độc chết, còn lại Mị Nhi đang ở trong phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nhưng, ngày lành của nàng ta đã hết!
Đáy mắt Phượng Vu Quy lạnh băng, không theo một tia niệm tình xưa cũ.
Hắn đã quyết định sau khi yến hội kết thúc, hắn sẽ hồi phủ gϊếŧ Chu Mị Nhi, xả mối hận trong lòng mình.
Phượng Vu Quy khôi phục bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của Phượng Lan mới dời khỏi hắn. Một lần nữa nhìn sang sứ đoàn bốn quốc, Phượng Lan nhanh chóng quét qua một lần, cười nói: "Cảm tạ sứ giả chư quốc tiến đến nước ta. Mưa gió mệt nhọc cả chặng đường, tối nay xin chư vị chớ khách khí, thoải mái hưởng dụng một phen."
"Đa tạ Ly hoàng."
Sứ giả bốn quốc đều gật đầu tạ lễ.
"Tới, mời chư vị về chỗ ngồi." Phượng Lan nâng tay lên, đảo qua bốn bàn tiệc gần mình, hô.
Sứ đoàn tứ quốc, chia nhau ngồi xuống.
Dưới sự dẫn dắt của cung nữ, mỗi người đều ngồi về chỗ mình.
Gần Phượng Lan nhất là Tần quốc và Ngu quốc. Sau Ngu quốc là Ba quốc, sau Tần quốc là Đồ quốc.
Sắp xếp như vậy dựa theo thực lực, lại hình như phân chia dựa theo khoảng cách xa gần với Ly quốc.
Mộ Khinh Ca ngồi xuống, thấy Phượng Lan nhìn mình.
Nàng vừa nhấc mắt, nhìn đôi mắt Phượng Lan chứa ý cười. Nàng cũng mỉm cười cất tiếng: "Ly hoàng."
"Trong tam đẳng quốc ta, Tần quốc Mộ phủ Tiểu tước gia chính là tài mạo hơn người, thanh danh hiển hách!" Phượng Lan mở miệng nói, đôi mắt toát ra vài phần thưởng thức.
Mộ Khinh Ca không kiêu ngạo không siểm nịnh mỉm cười: "Ly hoàng quá khen, ta chỉ là một hoàn khố ăn chơi trác táng mà thôi."
Phượng Lan cảm thán lắc đầu: "Nhân tài kinh thế tuyệt diễm như Tiểu tước gia mà xưng là hoàn khố, vậy trên đời này còn ai dám tự xưng là thiên tài?"
"Ly hoàng nói quá lời." Mộ Khinh Ca bình thản ứng đối, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo tự đắc.
Phượng Lan thấy vậy âm thầm gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Tuổi còn trẻ đã ổn trọng như vậy, không kiêu không nóng. Quả nhiên không