Nhưng, chỉ cần cho hắn một chút thời gian thì hắn sẽ khôi phục rất nhanh.
Dương Ân quay đầu nhìn Sư Lãnh Mị nói: “Sao ngươi không ra tay, nhận thua rồi hả?”
Sư Lãnh Mị cười nói: “Ha ha, đúng vậy, ta nhận thua, nhưng muốn đá Xích Cương thì tốt nhất là hỏi Ngải lão đại trước rồi nói.
Nếu ngươi có thể thắng được ông ta thì ta sẽ dâng hết đá Xích Cương cho ngươi!”
Nói xong, ả ta uyển chuyển quay lại đứng cạnh Ngải Phi Lợi, bộ dạng như tôn trọng Ngải Phi Lợi lắm.
Ngải Phi Lợi lắc đầu, khẽ than: “Tiểu Xú Nữ, ngươi làm vậy không hay lắm đâu”.
“Ngải lão đại, dù sao ngươi cũng là lão đại đứng đầu liên minh, chuyện này ngươi xử lý đi.
Thằng nhãi này ra tay không có điểm dừng, ta không muốn nối gót Xác Sống!”, Sư Lãnh Mị nói.
“Chân của ta què rồi!”, Ngải Phi Lợi nói.
“Nhưng ngươi vẫn còn một chân lành đấy!”, Sư Lãnh Mị nói.
“Cũng may là ngươi bị huỷ dung rồi, nếu vẫn còn lành lặn, chắc ta thật sự không thể bỏ qua cho ngươi!”, Ngải Phi Lợi thờ ơ nói ra một câu chẳng ăn nhập gì, sau đó kéo cái chân què đi về phía Dương Ân.
Dương Ân không lên tiếng, dốc sức vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ, thận trọng nhìn lão đại đứng đầu này.
Hắn không dám nghi ngờ thực lực của gã lão đại luống tuổi bị què chân kia, chỉ dựa vào kỹ năng kéo lê chiếc chân què đi từng bước một đã đủ khiến hắn phải coi trọng.
“Ta cho ngươi nửa giờ để khôi phục, nửa giờ sau tiếp một chiêu của ta.
Nếu tiếp được thì đá Xích Cương là của ngươi, nếu không chịu nổi thì… chỉ có chết!”, Ngải Phi Lợi đứng cách Dương Ân 5 mét rất phong độ mà nói.
“Nửa tiếng đã đủ để ta khôi phục trạng thái đỉnh cao, ngươi thật sự dám cược sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Nói nhiều lời thừa thãi quá, ta đã từng đạt được cảnh giới nhân tướng, cho dù bây giờ đã giảm sút nhưng muốn xử lý kẻ còn chưa tới chiến sĩ đỉnh cấp như ngươi cũng còn thừa sức, đừng cho rằng ngươi có thể vượt cấp thì thành tích chiến đấu ghê gớm lắm!”, Ngải Phi Lợi rốt cuộc cũng lộ ra vẻ uy nghiêm của lão đại đứng đầu.
Dương Ân lại ngửa mặt lên trời mà cười nói: “Chơi ngông đây, nhưng ngươi đã không còn ở cảnh giới nhân tướng nữa rồi, dựa vào sức lực còn lại của ta cũng đủ để đánh bại ngươi bằng một chiêu”.
Nói xong, Dương Ân mạnh mẽ sải bước tới, huyền quyết vận hành trong cơ thể tới cực điểm, sức mạnh lại được nén chặt, hắn muốn đánh ra một đòn cuối cùng.
Ngải Phi Lợi cho hắn nửa giờ là một điều kiện vô cùng có lợi với hắn, nhưng cũng khiến hắn coi thường.
Hắn muốn đi con đường trở thành chiến vương Tử thần, chính là tôi luyện trên con đường chết chóc, không phải đối phương chết thì chính là hắn chết, chỉ có sống lại từ cõi chết mới có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới cao hơn.
Điều này chính là một yêu cầu của hắn đối với chính mình.
Ngải Phi Lợi cau mày nói: “Thằng nhãi này, ngươi không biết tự lượng sức mình!”
Lúc này, gã bắt đầu tích luỹ sức mạnh, một tầng huyền giáp màu xám phủ lên người gã.
Đây chỉ được xem là một bộ nửa huyền giáp, không phải là bộ giáp hoàn chỉnh, chỉ tốt hơn thiền y của Dương Ân bây giờ vài phần mà thôi, nhưng điều này cũng đủ để thấy thực