Có một thiếu niên đứng trong hang sâu độ ba trượng, dáng người uy nghiêm, một tay nắm chặt nắm đấm, tay kia giơ ra, giữ nguyên tư thế chiến đấu ưu nhã.
Một người khác bị bay ra và đập xuống đất cách đó 7, 8 mét, bụi đá bay tán loạn, máu tươi rỏ đầy đất.
Cái người bị bay ra này chính là Ngải Phi Lợi, lão đại của khu 1, gã đã thất bại.
Đám ngục nô xung quanh trừng mắt, không dám tin nhìn mọi chuyện xảy ra.
Bọn chúng từng nhìn thấy người đàn ông trung niên bị què này dùng cái chân què kia đá bay một người, cảnh tượng đó vô cùng mạnh mẽ.
Thế mà bây giờ gã lại bị một kẻ khác đánh bại chỉ trong một chiêu, bọn chúng thật sự không thể tin nổi.
Dương Ân chiến thắng nhưng lại không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, sức lực của hắn đã cạn kiệt, thân thể hắn bị áp chế, tốc độ vận hành huyền quyết trở nên chậm chạp.
Hắn đang trong trạng thái tự do, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Chính vào lúc này, Sư Lãnh Mị đang ngơ ngác ở bên cạnh bỗng đột ngột ra tay.
Ả ta cong người, cầm lấy xà beng ngắn rồi vọt tới bằng những bước đi nhẹ nhàng.
Xà beng trong tay ả ta tràn đầy sức mạnh lạnh lẽo.
Lúc còn cách Dương Ân khoảng 2 trượng, ả ta hung dữ bổ xuống, đâm thẳng vào tim Dương Ân, ác độc vô cùng.
Dương Ân trừng mắt nhìn đòn bất chợt này, thân thể đã còn không nghe theo sự chỉ dẫn của hắn nữa, không thể tránh nổi.
Khi hắn đã nhận mệnh thì Tiểu Hắc đột nhiên xông tới, đỡ lấy đòn này bằng thân thể nhỏ bé của mình.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc cũng chỉ to bằng cánh tay, giống như không bao giờ lớn.
Nó chặn lại đòn công kích kia, rồi bay ra một khoảng thật xa, kêu lên thảm thiết.
Dương Ân vô lực nhìn cảnh này, lòng đau như cắt, không thể chịu nổi.
Đây đã là lần thứ hai Tiểu Hắc không tiếc mạng cứu hắn.
Lần đầu là lúc đối đầu với Hắc Tinh.
Giờ lại thêm một lần nữa.
Lần đầu đã bình an vô sự, vậy lần này thì sao?
“Con chó đen khốn kiếp!”, Sư Lãnh Mị chửi một câu, đạp nhẹ chân rồi phóng về phía Dương Ân.
“Mẹ nhà mày, mày mới là cái loại đáng chết!”, lửa giận kìm nén trong lòng Dương Ân cuối cùng cũng bùng lên.
Từ khi vào ngục, có được lực chiến đấu như hiện tại đều nhờ có may mắn do Tiểu Hắc đem lại.
Nhiều lần được nó giúp đỡ khiến hắn coi nó là một đồng đội nhỏ cùng chung chiến đấu.
Bây giờ đồng đội nhỏ của hắn lại cứu hắn thêm một lần nữa, chặn một đòn trí mạng kia, hắn chỉ cảm thấy đau như xé lòng, đau đến mức chỉ muốn giết người.
Hai mắt Dương Ân đỏ ngầu, huyết mạch phừng phừng.
Đan điền trung tâm vốn đã cạn kiệt, lại bùng lên tia sức lực cuối cùng.
Trong giây