Dương Ân và Lý Đại Chủy chạy trốn thục mạng, giờ họ còn không kịp cả thở.
Dương Ân lợi dụng tấn Long Quy trấn thủy để hút lấy sức nước, khiến tốc độ nhanh hơn rất nhiều, không kém Lý Đại Chủy là bao.
Cũng nhờ có chạy như bay mà hai chân hắn linh hoạt cực kỳ, có thể chạy nhanh như báo khi bị tác động.
Tiểu Hắc trên vai hắn thì đứng sừng sững như núi, dù Dương Ân có chạy thế nào thì nó cũng có thể đứng ổn định được.
Lý Đại Chủy thì là người vừa mới đột phá cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, nhưng lại bị trọng thương, phải tốn bao nhiêu công sức mới thoát ra khỏi vòng vây của địch được.
Rất nhiều tướng Man di đã đuổi theo và cũng dốc hết toàn lực, không cho họ cơ hội chạy thoát.
Cũng may đây là núi Lang Yên, có không ít dã thú, linh yêu.
Khi bọn họ chạy vào trong này cũng đã khiến linh yêu cùng dã thú cảm nhận được, nhảy ra để công kích bọn họ.
Nhóm Dương Ân vốn dĩ phải chịu công kích, nhưng mỗi lần đám linh yêu và dã thú kia xông ra thì Tiểu Hắc trên vai Dương Ân lại sủa lên, tỏa ra một luồng yêu khí khác lạ khiến đám dã thú và linh yêu kia sợ hãi, không công kích họ nữa, khiến bọn họ được tranh thủ thêm thời gian.
Còn đám Man di kia thì không được may mắn như vậy, đám dã thú và linh yêu kia chỉ dám tìm bọn chúng để xả cơn tức.
Vì thế mà Dương Ân và Lý Đại Chủy có cơ hội nghỉ ngơi một chút, nhưng họ cũng không dám dừng lại mà vừa chạy vừa nghỉ, sợ bị đối phương vây bắt.
Sau khi chạy hết nửa ngày, trời chuyển về đêm, có lợi cho bên chạy trốn.
Dương Ân cũng nhân lúc này, nói với Lý Đại Chủy: “Thủ lĩnh, chúng ta chia ra chạy trốn đi”.
“Ngươi chạy trước đi, ta hơi đói, muốn ăn thịt!”, Lý Đại Chủy nhìn Dương Ân và đáp.
“Thủ lĩnh, ngươi đừng cố nữa, ta biết ngươi muốn chăm sóc ta, nhưng ngươi ở lại sẽ bị bọn họ giết đấy”, Dương Ân chân thành nói.
“Ta ăn bao nhiêu thịt của bọn chúng rồi, để bọn chúng ăn lại một chút có làm sao”, Lý Đại Chủy thoải mái nói.
“Thủ lĩnh đừng nói những lời tang tóc như vậy, chúng ta không được chết, tách ra chạy trốn đi.
Ngươi cũng thấy rồi đấy, thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng năng lực chạy trốn cũng không kém gì.
Sau khi chúng ta tách ra thì binh lực của chúng cũng bị phân tán, như vậy mới có cơ hội sống”, Dương Ân tỉ mỉ phân tích.
Lý Đại Chủy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, khi nào quay lại nhớ mời ta ăn thịt nướng”.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ có đủ cho ngươi!”, Dương Ân chắc nịch đáp.
“Tốt!”, Lý Đại Chủy đồng ý rồi hai người tách nhau ra.
Dương Ân nhìn bóng dáng Lý Đại Chủy biến mất trong đêm, thở dài một hơi rồi tự nhủ: “Như vậy không những phân tán được lực lượng của quân Man di mà còn giúp thủ lĩnh có cơ hội trốn thoát.
Còn ta… sao có thể chạy về quân đoàn bây giờ”.
Ngay sau đó, hắn lại tự cổ vũ bản thân và nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc,