Hổ vương Hoả Vân không tránh được sự trấn áp mạnh mẽ của Dương Ân, cho dù nó có vùng vẫy thế nào thì sức mạnh của Dương Ân vẫn như núi, không ngừng đè ép nó, khiến nó không dậy nổi.
“Ngoan ngoãn mà thần phục Tử tước ta đi!”, Dương Ân nói với hổ Hoả Vân.
“Ngươi đừng mơ!”, hổ Hoả Vân coi thường mà trả lời.
“Thật sự không phục tùng sao?”, Dương Ân hỏi.
“Chết cũng không phục tùng ngươi!”
“Được, ngươi nói đấy nhé, vậy thì ăn một đấm của ta trước!”
“Grào, ngươi làm gì mà vặt lông của ta, không phải ăn đấm sao?”
“Đợi vặt sạch lông trên người ngươi đã rồi đánh, khỏi bị đánh nhầm!”
“Grào grào… ngươi dừng tay cho ta, mau dừng tay, có bản lĩnh thì đấm chết ta đi!”
…
Hổ Hoả Vân đáng thương bị Dương Ân đè xuống vặt lông liên tục, đau đến mức nó kêu gào không ngừng, nhưng đều chỉ vô ích, lông trên người bị vặt sạch sẽ.
“Nếu không khuất phục ta thì sẽ trở thành con hổ trọc, đến lúc đó ta thả ngươi ra, tin rằng khi ngươi quay về tộc của mình thì rất nhiều hổ mẹ sẽ thi nhau tán thưởng trình độ vặt lông của Tử Tước ta đấy”, Dương Ân đắc ý nói.
Hổ Hoả Vân sắp khóc luôn rồi.
Nó đường đường là yêu tướng đỉnh cấp, dẫn đầu đám hổ yêu ở đây, thế mà lại rơi vào kết cục bi thảm này, nghĩ cũng thấy nản.
Khi Dương Ân vặt trụi một nửa lông trên người nó thì cuối cùng nó cũng không nhịn được khóc gào lên: “Đừng vặt nữa, ta phục tùng!”
Thứ đẹp nhất của hổ Hoa Vân chính là bộ lông.
Nó thật sự không chịu được bộ dáng trơn bóng của mình, cho dù bây giờ nó cũng trông gần như vậy rồi.
Nhưng ít nhất là lông ở trên đầu vẫn còn, nếu cả lông đầu cũng bị vặt sạch thì thật sự là nó sống không bằng chết.
“Thế mới ngoan chứ!”, Dương Ân buông lỏng ra một chút, nhẹ nhàng vuốt lông hổ Hoả vân.
Cũng chính vào lúc hắn thả lỏng tay thì hổ Hoả Vân lại lần nữa dùng sức bật lên, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Dương Ân.
Chẳng qua Dương Ân chỉ muốn thử hổ Hoả Vân thôi, hắn phản ứng lại ngay, ra chưởng đè ép, sức mạnh cực lớn bắt hổ Hoả Vân lại một lần nữa nằm rạp xuống.
“Không ngoan rồi!”, Dương Ân nói một câu xong thì không trêu đùa nữa mà đánh cho hổ Hoả vân liên tiếp mấy đòn đấm.
Bụp bụp!
Mỗi một đấm đều đánh cho hổ Hoả Vân nổ đom đóm mắt, nó hoàn toàn ngây ngốc.
Vừa rồi, Dương Ân nói đánh thì không đánh, bây giờ tại sao tự nhiên lại đánh rồi.
Hổ Hoả Vân kêu lên thảm thiết, không thể lại cầu xin lần nữa: “Thả ta ra, ta nguyện ý khuất phục, không chạy nữa”.
Dương Ân hung ác nói: “Nếu lại trốn nữa thì ta sẽ đem ngươi đi nướng luôn, cái đồ xấu xa này!”
Sau đó, Dương Ân thả hổ Hoả Vân ra, cũng không lo nó dám chạy.
Hổ Hoả Vân ngoan ngoãn nghe lời, không dám có suy nghĩ phản kháng nào.
Con người này quá tàn nhẫn.
Sau đó, Dương Ân còn đem một con hổ Hoả Vân giết lúc vừa rồi nướng ăn trước mặt hổ vương Hoả Vân, còn ném cho nó một miếng thịt to, khiến nó bị doạ cho ấm ức khóc hu hu.
Tuy hổ Hoả Vân hung ác nhưng không thể ăn thịt đồng loại.
Dương Ân nhìn hổ Hoả Vân ngoan ngoãn, phục tùng thì đắc ý nói: “Nghe lời từ sớm có phải đỡ hơn không, cứ phải ăn đánh mới nghe lời, ngươi thật cứng đầu,