“Tiểu Hắc, đây chắc là nơi đến đầm lầy nhanh nhất chứ, có cảm ứng được phương hướng và vị trí của Xúc Hồn Đằng không?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc, sau khi giẫm chết một con nhện độc.
Ở đây đã bắt đầu có khí độc dày đặc, người không có thuốc giải độc mà muốn đến gần nơi này chỉ có một con đường chết.
Dương Ân vốn là một thân thể bất tử, khí độc bình thường cũng không thể làm tổn thương hắn.
Hơn nữa vì để đề phòng bất trắc, Tiểu Hắc sớm đã luyện chế ra một ít đan giải độc, cho Dương Ân uống một viên rồi họ mới yên tâm tiến sâu vào khu vực này.
“Khu vực này đều có khả năng là nơi mà Xúc Hồn Đằng sinh trưởng, đối phương không hề gạt ngươi, nhưng có lấy được Xúc Hồn Đằng Vương hay không thì rất khó nói!”, Tiểu Hắc trả lời.
“Vậy tiếp tục vào trong thôi!”, Dương Ân không chút nghĩ ngợi nói.
“Không… không được đâu, khí độc ở đây quá mạnh, ta sắp chịu không nổi rồi!”, hổ Hỏa Vân thận trọng nói.
Dương Ân quay đầu lại, gõ mạnh vào đầu hổ Hỏa Vân nói: “Tiện cốt đầu, có chúng ta ở đây, ngươi chết không nổi đâu!”
Hổ Hỏa Vân buồn rầu ủ rũ, mấy ngày nay nó đi theo Dương Ân, chẳng có lấy một ngày tốt đẹp, chỉ cần nó mở miệng là sẽ bị đánh, một chút địa vị quyền lợi cũng không có.
Sau khi Dương Ân một lần nữa lại tiến sâu vào trong vài dặm, phát hiện độc vật ở nơi đây càng lúc càng nhiều, và gần như không thể giết chết được hết.
Nếu như trên người hắn không hình thành bộ giáp huyền khải, cũng như không mặc bộ giáp Kim Tằm thì hắn thực sự sẽ không thể chịu được sự tấn công của nhiều loài côn trùng độc như vậy.
Dương Ân đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ý chí Tử thần trên người hắn được phóng thích ra, một khi có sinh vật nào tiến đến gần thì đều sẽ chịu ảnh hưởng không thể giải thích được.
Cho dù những con côn trùng độc này có lợi hại đến mấy thì cũng vậy thôi, Dương Ân nhấc đao sắt chém một đường, chỉ thấy dưới đất lưu lại một đống xác côn trùng độc.
Một vài cái xác này vẫn còn có chút hữu dụng, chúng đều bị Tiểu Hắc ở phía sau thu dọn một cách thần tốc.
Theo lời của Tiểu Hắc, đối với người khác mà nói, những thứ này độc vật, nhưng đối với nó thì chúng là một số dược liệu để luyện đan, luyện dược rất có hữu dụng.
Rất nhanh, Dương Ân và nhóm của hắn cũng đến trước một đầm lầy sâu và âm u, nơi này mọc lên những cái cây hình thù kỳ quái.
Đám cây hình thù kỳ quái này có hình dáng vô cùng lạ, chúng giống như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, vô cùng đáng sợ.
Trên mặt đất là một lớp bùn lầy, một mảng đen kịt, trong đó có đám côn trùng độc bò lúc nhúc không ngừng, có xương người, rồi thêm những bộ xương nổi lên: xương người, xương của yêu quái.
Chúng lún sâu vào bên trong đầm lầy nhưng hoàn toàn không hề bị mục nát, rõ ràng là mới chết cách đây chưa lâu.
Khi có gió lạnh thổi qua, những đám cây có hình thù ma quái ở đây liền phát ra những âm thanh "huhu" nghe như tiếng khóc ai oán, vô cùng đáng sợ.
Dương Ân nhìn khung cảnh nơi đây, trong lòng cảm thấy có chút sởn tóc gáy, hắn nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, nơi này rốt cuộc có Xúc Hồn Đằng không?"
“Có, nó đã xuất hiện rồi! Người phải giữ vững tinh thần, Xúc Hồn Đằng có thể gây tổn hại đến tinh thần của ngươi đó”, Tiểu Hắc nhắc nhở.
Tiểu Hắc vừa dứt lời, bên trong huyệt Thần đình của Dương Ân giống như bị thứ gì đó đâm vào khiến trước mắt hắn sinh ra một loại ảo giác.
“Cha mẹ!”, Dương Ân lại đã nhìn thấy