“Ta Tiếu Cảnh tới đấu!”
“Ta Vương Duy Di tới đấu!”
“Ta Âu Dương Khang tới đấu!”
…
Thế mà Dương Ân lại có đủ tự tin để lấy 1 chọi 10.
Trong chốc lát, những binh sĩ còn đang do dự không quyết bỗng nhốn nháo nhảy lên đài.
Những binh sĩ này phần lớn đều là cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, duy chỉ có Tiếu Cảnh, Vương Duy Di và Âu Dương Khang là đã đạt tới cảnh giới cấp tướng.
Trên đài khiêu chiến, cảnh giới không phải là tiêu chuẩn của thực lực, chỉ có kỹ thuật chiến mới là tiêu chuẩn để đánh giá.
“Nhóc con này làm loạn quá!”, Vạn Lam Hinh vỗ nhẹ lên trán mình, không vui tự nhủ.
Vốn dĩ, Dương Ân luôn đứng đầu sóng ngọn gió.
Bây giờ hắn lại thể hiện như thế khiến cô ta cảm thấy Dương Ân quá kích động rồi, thấy ổn ổn thì nên dừng lại mới đúng.
Dương Ân nhìn 10 người nhảy lên đài thì tỏ vẻ vô cùng hưng phấn: “Tốt lắm, các ngươi cùng tới, nếu ta thua thì tất cả quân công của ta đều là của các ngươi”.
“Ha ha, sao lại dễ thế được.
Ngươi lấy 1 chọi 10, nếu thắng ngươi, thì bọn ta phải giành được quân công gấp 10”, Tiếu Cảnh trông dáng dấp vô cùng bình thường, cười nói.
Lính già Vương Duy Di cười khẩy nói: “Đúng vậy, ngươi lấy 1 chọi 10 thì phải trả giá, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy”.
Dương Ân sững sờ, không ngờ lại có tình huống như vậy, hắn hỏi: “Nếu ta thắng các ngươi thì có phải là cũng giành được 10 lần quân công không?”
“Đúng vậy, trên quy tắc là như vậy”, có người đáp lời.
“Vậy thì tốt, nhanh lên đi!”, Dương Ân vung kiếm linh xà trong tay, kích động nói.
Thứ quan trọng nhất trong quân đội chính là quân công, có quân công mới có thể giành được thức ăn phong phú, giành được binh khí chiến đấu và linh đan thần dược…
“Mọi người cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của phó thống lĩnh Dương rồi, cho nên đừng ai dè dặt gì, cùng lên đi!”, Tiếu Cảnh hô lên với 10 người trên đài.
10 người lên đấu đều là những binh sĩ già dặn kinh nghiệm trên chiến trường, đều đã tôi luyện từng kỹ thuật chiến đến mức phi phàm.
Bọn họ mà liên thủ thì chắc chắn sẽ tạo thành áp lực cực lớn cho Dương Ân.
“Giết!”, 10 người đưa mắt nhìn nhau xong thì toát ra một hơi thở chém giết trên chiến trường, cho dù không có huyền khí hỗ trợ nhưng cũng có khí thế giáng đòn phủ đầu, khiến người bình thường cũng bị dọa cho kinh hoàng khiếp sợ.
Nhưng Dương Ân lại không phải là người bình thường.
Hắn đối diện với hàng trăm quân Man di còn không sợ, sao lại sợ khí thế của 10 người này.
Hắn đứng đó, sừng sững bất động như một cây tùng.
10 binh sĩ cùng nhau xuất kích, vốn dĩ không định cho Dương Ân chút cơ hội nào.
Đao kiếm thương trong tay họ vung về phía Dương Ân từ nhiều hướng khác nhau.
Những người này dám lên đài khiêu chiến cũng chính là vì có lòng tin vào kỹ thuật chiến của mình.
Những đòn tấn công của họ quả thật không thể coi thường.
Dương Ân phân tâm mà ứng phó.
Một mặt cảm nhận vị trí tấn công của 10 người này, một mặt bắt đầu tiếp tục suy tưởng diễn biến kỹ thuật chiến, kiếm linh xà trong tay đã có thể đạt tới mức đâm ra ngay tức khắc.
Tốc độ Dương Ân xuất chiêu 9 kiếm đã ép thua Tả Tông Đường.
Bây giờ hắn vẫn có thể đồng thời chém 9 binh sĩ ở các