“Tử Anh, để bọn chúng vào”, giọng của Vương Cửu Trọng vang lên từ bên trong lều.
“Vâng, sư tôn”, Liệt Tử Anh sững sờ mất một lúc trước khi nhường chỗ cho mấy người Dương Ân.
Liệt Tử Anh biết Dương Ân là cứu tinh của sư tôn mình, gã ta lo lắng rằng sư tôn của mình sẽ đối xử khác với Dương Ân, vậy thì gã ta phải làm thế nào?
Dương Ân cảm thấy quen thuộc với giọng nói của Vương Cửu Trọng nên nhanh chóng phản ứng, sau khi liếc nhìn Vạn Lam Hinh, hắn cùng cô ta bước vào lều.
Vương Cửu Trọng đang đứng chắp tay sau lưng, quay lưng về phía họ, thân hình cao gầy như cây tùng, vô cùng kiên định.
“Đúng là vị này!”, Dương Ân và Vạn Lam Hinh đều nói thầm trong lòng.
Vương Cửu Trọng quay đầu lại, nhìn Dương Ân cười nói: "Tên nhóc, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi đã thành ra cái bộ dạng này".
Đôi mắt của Vương Cửu Trọng hau háu nhìn Dương Ân, cứ như có thể nhìn thấu được những bí ẩn bên trong thân thể của Dương Ân.
Vương Cửu Trọng nhìn Dương Ân như đang nhìn một viên đá cuội đã biến hóa thành một viên ngọc sáng, hai mắt cũng đã sáng lên.
“Thì ra là tiền bối, ta đã làm phiền rồi”, Dương Ân trả lời, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Lúc này, Vạn Lam Hinh chỉ về một hướng rồi nói nhỏ: "Từ Tiểu Cường ở đây".
Dương Ân nhìn theo hướng cô ta chỉ, thấy Từ Tiểu Cường đang nằm trên giường ở trong góc.
Chẳng nói chẳng rằng, Dương Ân đi về phía Từ Tiểu Cường.
Ai ngờ, Vương Cửu Trọng lại nói: "Hắn là đệ tử của ta, ngươi có thể động vào hắn sao?"
“Tiền bối đừng lo lắng, ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi hắn”, Dương Ân đáp.
“Lông cánh của ngươi đã cứng cáp lắm rồi có phải không?”, Vương Cửu Trọng lạnh lùng nói, hơi ấm trong lều dường như đã giảm xuống mấy lần, khiến tất cả mọi người có mặt đều đều cảm thấy rét run.
Đây là khí thế vương giả, không ai dưới bậc vương giả có thể ngăn cản được.
Tuy nhiên, Dương Ân dường như không cảm thấy gì, tiếp tục đi về phía Từ Tiểu Cường.
Vương Cửu Trọng kinh ngạc nhìn về phía Dương Ân, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi thật sự cho rằng thực lực tiến bộ một chút liền có thể xem thường bản vương?"
Khí tức của Vương Cửu Trọng đang hướng về phía Dương Ân nghiền ép, muốn làm cho Dương Ân sáng mắt ra.
Dương Ân lập tức cảm giác được có một cỗ năng lượng như núi lớn đè xuống, khiến hắn cảm thấy cả người đã bị trấn áp, khó mà nhúc nhích được.
“Tiền bối, đừng có hiếp người quá đáng!”, Dương Ân bốc hỏa đáp lại.
Cùng lúc đó, Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể hắn vận hành mạnh mẽ, huyết mạch được hắn kích hoạt, một cỗ ý chí kiên cường bộc phát, chống lại khí tức của Vương Cửu Trọng, khiến cho thân thể của hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ, hắn nhận ra Tư Mã Nạp Đồ không thể so sánh được với Vương Cửu Trọng, người này chỉ sợ là đã đạt tới cảnh giới vương giả cao cấp.
Nếu đánh với một vị vương giả bình thường thì hắn vẫn có chút tự tin, nhưng nếu đánh với một vị vương giả cao cấp, hắn nhất định sẽ bị đánh chết.
Lúc này, hắn cảm thấy mình quá nông nổi.
Tuy nhiên, hắn cũng không hối hận, để biết được tung tích của Tiểu Man, cho dù đắc tội với Vương Cửu Trọng đến chết, hắn cũng không sợ hãi.
“Ha ha, nếu sở thích của ta chính là hiếp người quá đáng, thì ngươi sẽ làm sao?”, Vương Cửu Trọng cười rộ lên, từng bước tới gần Dương Ân, liếc nhìn Dương Ân từ trên xuống dưới mà khen ngợi: “Chậc chậc chậc,