Thân là đàn ông, những chuyện cần làm chắc chắn phải làm cho bằng được.
Thực lực của Dương Ân tuy không thể so sánh với Vương Cửu Trọng, nhưng tên sát nhân Từ Tiểu Cường đang ở ngay trước mặt hắn, hắn không thể không báo thù cho Tiểu Man.
Cho dù thực lực và khí thế của Vương Cửu Trọng có mạnh đến đâu cũng không thể kìm hãm được Dương Ân.
Đóa hoa thần đình của Dương Ân đang vô cùng kích động, sức mạnh từ đan điền trung tâm đang truyền đi khắp cơ thể hắn, ngay lập tức, một đạo khí thế vương giả từ trong người hắn nổi lên chống lại khí thế của Vương Cửu Trọng.
Vừa thoát ra, Dương Ân đã không ngần ngại tung một quyền vào người của Từ Tiểu Cường.
Một quyền đấm thẳng này đã được Dương Ân vận dụng toàn lực của cơ thể để tung ra, cho dù đối phương có cảnh giới cấp tướng cao cấp thì cũng có thể bị đánh vỡ đầu.
Liệt Tử Anh cảm nhận được sức mạnh của Dương Ân, cảm thấy vô cùng kinh hãi, gã ta nhận ra rằng ngay cả mình cũng không thể chống lại đòn công kích này của Dương Ân.
“Tên khốn kiếp này sao lại có sức mạnh cường đại đến vậy!”, Liệt Tử Anh thầm nguyền rủa trong lòng.
Trước đó gã ta còn dám thách thức Dương Ân lên đài khiêu chiến, nhưng bây giờ gã ta đã không còn tự tin nữa.
Nhìn thấy đòn công kích của Dương Ân, Từ Tiểu Cường không hề lộ ra vẻ sợ hãi, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và khao khát như sắp được giải thoát, hắn ta đã trở thành một hoạn quan, hắn ta cũng chẳng hề muốn sống nữa.
Nhìn thấy một quyền của Dương Ân sắp đánh trúng người Từ Tiểu Cường, Vương Cửu Trọng nhanh chóng ra tay, một luồng năng lượng vô hình được phóng ra để chặn đường quyền của Dương Ân lại ngay trước mắt của Từ Tiểu Cường.
Ngay lúc đó, một thanh âm từ phía sau vang lên: “Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”
Cuối cùng, một quyền cực mạnh của Dương Ân đã bị đánh bật trở lại chỉ bằng một cái búng tay.
Sức mạnh dội ngược lại quá nhanh, khiến cho Dương Ân không kịp né tránh, vì vậy hắn đã bị đánh trúng.
Phụt!
Thực lực giữa hai người vẫn còn chênh lệch quá lớn, Dương Ân bị chính sức mạnh của mình đánh ngược lại, văng ra khỏi lều, thân thể nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tào Thành Cung không dám ở lại chỗ này, hai chân như được tra dầu, cũng chạy ra ngoài theo.
“Sư tôn, mau giết hắn!”, Liệt Tử Anh nói với Vương Cửu Trọng.
“Ta làm việc còn phải nghe ngươi sắp xếp sao?”, Vương Cửu Trọng trừng mắt nhìn Liệt Tử Anh, quát lên một câu.
Liệt Tử Anh lập tức co rụt lại, không dám nói thêm lời nào.
Thực lực của gã ta bây giờ chính là do bị vị sư tôn này tra tấn dày vò mới có được, cho nên trong lòng gã ta vô cùng sợ hãi sư tôn của mình.
Vương Cửu Trọng không đuổi theo Dương Ân, chỉ nhìn sang Từ Tiểu Cường cười lạnh nói: "Ngươi muốn chết, nhưng ta tuyệt đối không để cho ngươi chết, thực lực của tên nhóc kia tăng lên rất nhanh, xem ra làm người cũng không vô dụng.
Ngược lại là ngươi, bây giờ đã trở thành một hoạn quan, muốn so sánh với hắn, thì ngươi chỉ là đống rác rưởi".
“Ha ha, đúng vậy, ta chỉ là một đống rác rưởi, ta muốn chết, tại