Dương Ân được Vạn Lam Hinh mang về lều, Vạn Lam Hinh ở lại chăm sóc cho Dương Ân, Dương Ân cũng không từ chối, vì hắn cũng có chuyện muốn nói với cô ta.
Tào Thanh Cung thì đã biết thức thời mà rời đi từ sớm.
“Lam Hinh tỷ, ta muốn tỷ trở thành nữ tướng trong quân đội!”, Dương Ân nghiêm mặt nói.
“Đệ nằm xuống trước đi, chuyện này để sau hãy nói”, Vạn Lam Hinh nhẹ nhàng khuyên.
“Không, ta không sao, tỷ hứa với ta, tỷ nhất định phải trở thành nữ tướng”, Dương Ân lại nhấn mạnh.
“Binh sĩ nào cũng muốn trở thành tướng quân, nếu có cơ hội đột phá cảnh giới vương giả, ta đương nhiên sẽ đứng lên tranh đấu”, Vạn Lam Hinh khao khát nói.
“Đừng lo lắng, ta sẽ giúp tỷ trở thành vương giả trong vòng một năm!”, Dương Ân đắc ý nói.
“Đệ… đệ đã lĩnh hội được điều huyền diệu gì sao?”, Vạn Lam Hinh nhỏ giọng hỏi.
Dương Ân thăng cấp quá nhanh, từ lâu cô ta đã muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào.
"Cứ coi là vậy đi, trước đây đan dược mà quân đoàn Tử Thần mang ra giao dịch ở đài khiêu chiến đều là do ta cung cấp, hơn nữa đại tướng quân bây giờ cũng không dám tùy tiện đối phó với ta, bởi vì ta có một vị sư tôn vô cùng lợi hại, mạnh hơn cả vương giả, còn được tôn xưng là Dược Vương, chỉ cần có đầy đủ dược liệu là có thể luyện chế ra đan dược cấp vương.
Ta có thể giúp tỷ luyện chế ra đan dược trợ giúp tu luyện lên cảnh giới vương giả, cho nên tỷ có thể yên tâm tu luyện tới đỉnh cao, trở thành vương giả càng sớm càng tốt".
Vạn Lam Hinh nghe Dương Ân nói vậy thì liền cảm thấy kinh ngạc.
Ban đầu cô ta cũng biết đan dược là do Dương Ân đưa tới cho mình, nhưng cô ta không hề biết đan dược giao dịch ở khu vực đài khiêu chiến là do Dương Ân cung cấp, hơn nữa hắn còn có một vị sư tôn lợi hại là Dược Vương, tất cả những điều này khiến cho cô ta nhất thời chưa thể tiếp nhận kịp.
"Chỉ có điều, cấp bậc của huyền quyết mà tỷ tu luyện vẫn chưa đủ cao, ta phải tìm cho tỷ một môn huyền quyết cường đại hơn mới được, bằng không cũng không thể đột phá cảnh giới vương giả", chưa đợi Vạn Lam Hinh định thần lại, Dương Ân đã lên tiếng tiếp.
Một lúc sau, Vạn Lam Hinh mới hỏi: "Đệ...!những gì đệ nói là sự thật sao?"
“Chuyện này sao ta có thể nói dối tỷ được?”, Dương Ân nghiêm túc trả lời.
Bỗng nhiên, Vạn Lam Hinh chồm tới ôm lấy Dương Ân, một mùi thơm nhẹ nhàng xuyên qua lớp áo giáp thoảng qua mũi của Dương Ân, ngay lập tức xoa dịu mọi vết thương của hắn.
Trong một lúc, Dương Ân đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn liền ôm Vạn Lam Hinh vào lòng.
Giờ phút này, cả thế giới dường như đã hoàn toàn chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nhịp tim của hai người khẽ vang lên.
“Ân đệ, trong tương lai đệ nhất định sẽ trở thành người được vạn dân ca tụng!”, Vạn Lam Hinh cũng cảm thấy mừng thay cho Dương Ân.
Cô ta không vui mừng vì được Dương Ân trao cho cơ hội trở thành vương giả, mà vui mừng vì Dương Ân đã có được cơ duyên tốt.
Vạn Lam Hinh và Dương Ân lớn lên cùng nhau, sau khi chia tay nhau, họ lại gặp nhau trong sơn ngục, cô ta luôn cảm thấy đau lòng thay cho hắn, hy vọng có thể giúp hắn rời khỏi sơn ngục.
Thật không may, hết lần này đến lần khác, cô ta đều bất lực, điều này khiến cho cô ta cảm thấy mình rất vô dụng.
Vì vậy, trong suốt thời gian qua Vạn Lam Hinh đã rất chăm chỉ tu luyện, tốc