Dương Ân vẫn đang chạy thục mạng trên đường, lúc thì gặp chim ăn thịt người rồi lại gặp mưa sương giá, những điều này đều làm lỡ thời gian của hắn.
Nhưng trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Dương Ân vẫn tiếp tục chạy tới.
Đáng tiếc, khi hắn đến, Vạn Lam Hinh sắp bị người tộc Man chém đầu.
Một mình Khỉ Gầy chấp mười người, vậy mà đối phương lại vi phạm giao ước ban đầu, không những không thả người mà còn muốn tàn sát Vạn Lam Hinh ngay tại chỗ, điều này đã thực sự chọc giận hắn ta.
Trong lúc Dương Ân sợ hãi hét lên, hắn ta cũng gầm lớn: “Thả Lam Hinh tỷ ra!”
Trong màn mưa sương giá, Dương Ân mặc kệ máu trên người, liều mình xông vào thiên quân vạn mã của tộc Man, cho dù đối phương có hàng ngàn hàng vạn người ngựa, hắn cũng vẫn lao tới mà không chút do dự.
Tay đao phủ bên cạnh Vạn Lam Hinh đã giơ cao thanh đao của mình lên, chém mạnh xuống phần cổ cô ta.
Ánh đao lia tới khiến người Đại Hạ phẫn nộ.
Hoàng Phủ La Sát chẳng thèm quan tâm đến sự tức giận của đối thủ, trong lòng hắn ta cảm thấy rất sảng khoái, thứ hắn ta muốn chính là điều như vậy.
Mưa sương giá rơi lộp độp, khí lạnh trải khắp trời đất.
Vạn Lam Hinh cảm thấy toàn thân lạnh tê tái, cô ta muốn mình chết sớm để siêu thoát sớm.
Đột nhiên, Vạn Lam Hinh nghe được tiếng màn mưa bị xé toạc, điều này nhen nhóm tia hi vọng sống sót trong lòng cô ta.
“Là Ân đệ sao?”, trong lòng Vạn Lam Hinh thầm hỏi một câu.
Bốn năm trước, người con gái mặc đồ màu xanh, cưỡi trên con ngựa thuần chủng mạnh mẽ, khiêu khích cậu nhóc đi theo đằng sau mình: “Nếu đệ có thể leo lên được Tiểu Hồng thì ta sẽ cùng cưỡi với đệ một lần.
Đệ có bản lĩnh này không?”
“Lam Hinh tỷ, tỷ coi thường ta quá đấy.
Ta đã là võ binh rồi, leo lên một con ngựa đã là gì chứ, nhìn ta đây”.
“Ây da, sao con ngựa này nhảy cao dữ vậy, ngã chết ta rồi!”
“Đáng ghét, ta không tin là không leo lên được, ta muốn ôm Lam Hinh tỷ cưỡi ngựa.
Sao con ngựa này dám phản kháng!”
“Á, ngã chết ta rồi, đây là mã yêu, không phải ngựa hoang bình thường!”
“Bỏ cuộc đi, đây là mã yêu đạt đến cấp yêu sĩ rồi, với chút sức cỏn con của đệ thì không leo lên được đâu”.
“Không… ta sẽ không bỏ cuộc.
Ta muốn cùng cưỡi ngựa với Lam Hinh tỷ”.
Kết quả là cậu nhóc đó bị ngã đến mức gãy mấy cái xương nhưng vẫn kiên trì.
Người thiếu nữ mềm lòng, đưa tay ra đỡ cậu nhóc cùng leo lên ngựa rồi phóng đi.
…
Khuôn mặt non nớt với vẻ cố chấp năm xưa, nay đã trở thành một gương mặt cương quyết của thiếu niên anh tuấn.
Hắn đã không còn là một cậu nhóc con, mà giờ đã là một người có thể quyết định sách lược trong quân đội.
“Ân đệ, tạm biệt!”, Vạn Lam Hinh đã cảm nhận được lưỡi dao gần kề ngay cổ mình, cô ta nhắm mắt lại.
Cô ta muốn gặp lại gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong bao lâu nay, nó như ngay ở trước mặt nhưng lại như cách rất xa.
Thuật nhãn luyện của Khỉ Gầy bộc phát tấn, hai luồng sức mạnh sắc bén như lưỡi đao bắn về phía tay đao