Đột nhiên ba tên tướng Man xông tới, nhắm thẳng về phía Khỉ Gầy, bọn họ cũng mặc kệ sự có mặt của Dương Ân, cứ thế giương vũ khí chiến đấu, liên tục tấn công.
Hà mã phun nước!
Man tượng tông núi!
Vầng trăng cô độc rẽ mây!
Ba tên tướng Man ra tay không chút lưu tình, chúng dồn hết toàn bộ sức mạnh xông về phía Dương Ân và Khỉ Gầy, nhất định phải giết được hai người này.
Từng làn sóng công kích dồn dập xuyên qua màn mưa, bắn phá liên tục.
Đùng đoàng!
Những đợt tấn công này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tạm thời không ai để tâm tới tính mạng của Vạn Lam Hinh.
“Cút đi, dám động vào đồ đệ của ta, ta lấy mạng của đám chó Man chúng mày!”, Tả Nhất Đao không nhịn được nữa, rút đao ra rồi nói.
Một ánh đao chói mắt xẹt trong không gian, chém rách cả màn mưa, đây là lời tuyên thệ của một kẻ mạnh, không chết không ngừng.
Khi đợt tấn công dồn dập của ba gã tướng Man dừng lại, bọn chúng để lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hãi, đồng thanh lên tiếng: “Không thể nào!”
Hai người đứng trước mặt bọn họ chẳng những không hề hấn gì mà người thiếu niên kia còn đỡ chàng trai đã ngã xuống dậy, phủi bùn trên người chàng trai đã ngã xuống rồi nói: “Người anh em, để huynh chịu khổ rồi!”
Khỉ Gầy nhìn Dương Ân đứng ngay trước mặt mình, hai mắt bỗng ngấn những giọt lệ của nam tử hán: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng quay lại rồi!”
“Huynh về đi, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo!”, Dương Ân vỗ vỗ vai Khỉ Gầy.
Hắn đã về muộn, nhưng có thể nhìn ra được từ trên người Khỉ Gầy, hắn ta đã vì cả Vạn Lam Hinh mà cố gắng.
Trong lòng Dương Ân vô cùng cảm động, người huynh đệ thế này xứng đáng đểa hắn trân trọng cả đời.
“Ừm, lão đại, huynh nhớ cẩn thận!”, Khỉ Gầy đáp lại một tiếng rồi chẳng hề cà cưa dây dưa lê cái thân đầy thương tích quay lại chỗ quân Trấn Man.
Phần Diệu Dương mắng: “Người tộc Man, các ngươi còn cần mặt mũi nữa không, rõ ràng chúng ta đã đánh thắng rồi các ngươi còn muốn nuốt lời, đây là kiểu giữ lời hứa của các ngươi sao? Đúng là vô sỉ mà!”
“Nhiều lời với bọn chúng làm gì, cứ khai chiến thôi!”, có người bực dọc quát.
“Không sai, sớm muộn gì cũng phải đánh, đâu cần nói quy tắc với bọn chúng!”
“Chó Man thì hiểu gì đạo nghĩa, bọn chúng xảo trá lắm, chiến với bọn chúng đến cùng!”
…
Binh sĩ của Đại Hạ bị quân tộc Man chọc giận, bắt đầu tức tối gào thét.
Khả năng đấu tay đôi của bọn chúng không bằng tộc Man nhưng điều này không có nghĩa là lúc cả quân tham chiến thì họ sẽ thua tộc Man.
Số lượng người của bọn họ hơn tộc Man, đấy chính là ưu thế.
Lúc này, Phần Thiên Hùng buộc phải đứng ra, ông ta nhìn trưởng tộc Man rồi nói lớn: “Hoàng Phủ Chiến Hùng, đây chính là công bằng chiến đấu mà ngươi nói sao? Nếu đã vậy, chúng ta khai chiến đi, không cần phải thi đấu nữa”.
Hoàng Phủ Chiến Hùng vẫn luôn im lặng không nói, ông ta có thể hiểu được cách làm của Hoàng Phủ La Sát, chỉ có cách khiến người Đại Hạ đánh mất lý trí, phía chúng mới có thể thừa cơ mà thâm nhập.
Vậy nhưng ông ta lại trông thấy một người vốn đã chết rồi mà giờ lại đang sống sờ sờ, trong lòng có chút hoảng loạn.
Ông ta sợ rằng chàng trai này dẫn theo thiên yêu,