Quyền ấn như cột trời đó chính là Man cước của Man Tượng dùng Man Tượng quyền ngưng tụ thành.
Man Tượng quyền này có uy lực đứng đầu trong tộc Man di, sự tàn bạo của Man lực khi nó bộc phát là sức mạnh mà không ai có thể ngăn chặn được.
Dù Dương Ân đã trải qua nhiều tàn khốc, có sự tự tin và chuẩn bị vô cùng kỹ càng nhưng khi đối mặt với đòn tấn công này, hắn cũng không thể phản kháng được, thế là bị Man Tượng giẫm đạp dưới chân ngay tại đó.
Cũng may Man Tượng không đá liên tục vào Dương Ân, nếu không hắn sẽ bị đạp thành bùn ngay tại chỗ mất.
Ba Đại Thiên yêu và Mộng Bắc Tuyết ở bên dưới đều không thấy Man Tượng ở trên bậc bốn mươi tám, họ chỉ nhìn thấy một cái chân voi to như cột trời, giáng xuống như trời sập xuống, vô cùng đáng sợ.
Dương Ân bị đè ép dưới chân voi phải chịu đựng sức mạnh xấp xỉ hai ngàn đỉnh.
Thế này đã vượt qua lực chiến đấu của vương giả đỉnh cấp, đây là sức chiến đấu gần với cảnh giới cấp Thiên.
Cơ thể hắn, xương của hắn đều đứt gãy, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, vô cùng thê thảm.
Trong mấy bậc trước đó, ít nhất hắn còn chút sức lực để phản kháng nhưng ở đây, hắn bị đánh bại hoàn toàn.
“Thời gian thử thách là một khắc, nếu chịu được không chết thì có thể xem như qua cửa, bỏ cuộc thì có thể lùi lại ngay lập tức!”, giọng nói vô cảm lại vang lên lần nữa.
“Một khắc, ta… ta nhất định sẽ kiên trì được!”, Dương Ân nghe xong thì nghĩ mình có thể thở phào, hai nghìn đỉnh lực đè ép lên người hắn quả thật đáng sợ, nhưng với thể chất của hắn hẳn là có thể trụ vững được.
Nhưng sau khi suy nghĩ này dấy lên trong đầu hắn thì tiếng Tiểu Hắc vọng lại rất rõ: “Tiểu Ân Tử, sao ngươi có thể bị một Man Tượng giẫm đạp lên được chứ.
Ngươi muốn trở thành người có cấp bậc Chiến Thần thì ngươi phải đứng lên đánh bẹp nó, đừng để tiên hoàng ta mất mặt”.
“Ta… ta nào có thể đứng lên nổi chứ?”, Dương Ân hơi tốn sức nói.
“Chỉ là một chân voi mà thôi, dù có gặp phải cái gì thì ngươi cũng phải tin vào bản lĩnh của bản thân, không có gì có thể đánh bại được ngươi.
Nếu ngươi định nằm như thế để qua cửa thì tiên hoàng ta đây cũng hổ thẹn thay ngươi!”, Tiểu Hắc lại nói.
Câu nói này tác động đến thần kinh Dương Ân, sức mạnh huyết mạch của hắn không ngừng dâng trào như thể đang phát ra tiếng than khóc không cam lòng.
Hắn lẩm bẩm: “Đúng thế, ta muốn trở thành người đàn ông cấp bậc Chiến Thần, thế thì sao có thể bị một con voi giẫm đạp dưới chân được.
Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất của ta, ta phải đứng lên đánh bại nó!”
Nụ hoa Thần đình của Dương Ân lóe sáng, lực tinh thần đang dao động, đạo Tử thần, sức mạnh quyền ý và huyết dịch màu xanh đang dâng trào trong huyết mạch đều đang giúp hắn khôi phục lại từng chút.
Hắn đã quên đi cơn đau, quên đi thử thách trong một khắc đó, hắn chỉ biết rằng mình phải đứng lên, phải đánh trả, không muốn trở thành người thảm thương dưới chân người khác.
Một luồng sức mạnh thuần khiết đang dịch chuyển trong