Trong bậc bốn mươi chín, Dương Ân cũng không phải đánh đấm nữa mà nhìn thấy Tiểu Hắc, cũng thấy một bóng dáng cực kỳ to lớn vĩ đại.
Tiểu Hắc không còn bé nhỏ như khi xưa mà biến thành hình dáng khi đối chiến với giao long băng trước đây.
Thân hình của một chú chó trưởng thành, cơ thể dài mảnh, đôi mắt sắc bén, móng vuốt sắc nhọn, da lông đen bóng, trên người tỏa ra một luồng khí tức khác thường, khí thế của vua loài chó không lẫn vào đâu được.
Bóng người quay lưng với Tiểu Hắc vô cùng cao lớn, đội trời đạp đất, khí thế che trời, giống như một vị Ma thần cái thế, trên trời dưới đất, ông ta là số một, không ai có thể so sánh.
Dương Ân nhìn bóng dáng to lớn vĩ đại đó thì cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Quả là giống như con kiến, căn bản không thể dấy lên ý nghĩ chống lại đối phương.
"Ai ya, đây là người khổng lồ sao? Đáng sợ quá!".
Dương Ân kinh ngạc thốt lên.
Hắn còn phát hiện, bên cạnh bóng người vĩ đại này còn có các loại linh yêu như Man Tượng, Man Long, Man Hổ, Man Báo, Man Ưng, Man Sư, Man Mã, Man Ngưu.
Ở trước mặt bóng người, chúng giống như những con thú cưng, ngoan ngoãn thu mình lại, mặc cho người này ngắm nghía, quả là mang đến cho người ta cảm giác chấn động.
"Gâu gâu, cuối cùng thì tiểu tử nhà ngươi cũng đến được đây, để ta đợi lâu quá!".
Tiểu Hắc thu nhỏ cơ thể lại rồi vụt về phía Dương Ân.
Lúc Tiểu Hắc đáp xuống bờ vai của Dương Ân, Dương Ân mới nói: "Suýt nữa thì ta không lên được tới đây!"
"Tiểu Ân Tử, ngươi kém quá, ngay cả mấy con thú cưng của người ta mà ngươi suýt không đánh bại được!", Tiểu Hắc không nhịn được mà nói với vẻ khinh bỉ.
"Có bản lĩnh thì ngươi thử xem!", Dương Ân bất mãn.
"Chúng là đối thủ của Tiên Hoàng ta sao, không thấy Tiên Hoàng ta đã đến đây trước rồi hay sao?", Tiểu Hắc lộ ra vẻ khinh thường, tiếp theo nó lại nói: "Ngươi đã thông qua thử thách của tên kia rồi, có thể nhận ban thưởng từ hắn, lấy xong đồ thì chúng ta đi, ta không muốn ở cái nơi chết tiệt này nữa!"
"Thưởng gì vậy?", Dương Ân ngờ vực.
"Ha ha, ngươi có thể nhận được truyền thừa huyết mạch của thần tôn ta đây, kế thừa ý chí tối cao của ta, trở thành đấng thần linh mạnh nhất trong trời đất này!".
Bóng dáng vĩ đại phát ra tiếng cười ha hả.
Bóng dáng vĩ đại đó không hề quay lại nhưng giọng nói lại bao trùm khắp mọi nơi, đồng thời còn ẩn chứa một năng lượng thần bí kỳ dị nào đó.
Nó xâm nhập thẳng vào Thần đình của người ta, khiến người ta không thể chống lại lời của chủ nhân giọng nói.
Tựa như trời sinh ra ông ta là thần, tất cả mọi người đều phải nghe theo ông ta vậy.
Dương Ân ngây người: "Ta có thể trở thành đấng thần linh mạnh nhất trong trời đất này sao?"
"Tất nhiên là được, không có ai mạnh hơn sức mạnh huyết mạch của bản tôn, cũng không có ai dám làm trái ý bản tôn!".
Bóng dáng vĩ đại đó phát ra tiếng nói ngông cuồng kiêu ngạo.
"Vậy ta bằng lòng tiếp nhận!", Dương Ân đáp lại với vẻ cuồng nhiệt.
"Gâu gâu, nếu ngươi là Chiến Thần mạnh nhất, vậy chủ nhân của ta được coi là gì, đừng ba hoa khoác lác! Tiểu Ân Tử đừng bị hắn mê hoặc!", Tiểu Hắc hét lớn.
"Hừ, nếu như ta lên trời thì không tới lượt chủ nhân nhà ngươi nữa!".
Bóng dáng vĩ đại đó phát ra tiếng hầm hừ.
Dương Ân không tự chủ mà chầm chậm đi về phía bóng dáng to lớn đó.
Giữa đất trời có một luồng ý chí không thể làm trái, dẫn dụ hắn bước