Núi thần của Man tộc.
Nơi này là mảnh đất tín ngưỡng được tộc Man tôn thờ nhất, là nơi bái thần tế trời của tộc Man di, có địa vị tối thượng.
Ba Đại Thiên yêu bảo vệ trong núi thần của Man tộc đều là những Thiên yêu cao quý trong mắt tất cả những người tộc Man di, là vật cưỡi của thần linh.
Đôi khi lời của chúng có uy lực hơn cả tộc trưởng.
Dưới núi thần của Man tộc đang có rất nhiều binh sĩ tộc Man di mải miết tìm kiếm tung tích của Dương Ân và Mộng Băng Tuyết.
Lúc đầu họ cho Dương Ân và Mộng Băng Tuyết thời gian ba ngày, không ngờ hiện tại đã qua bảy ngày rồi mà vẫn không thấy hai người xuống núi.
Họ nghĩ chắc chắn đối phương đã làm trái với ước hẹn, cố tình xông vào nơi cấm kỵ của núi thần, họ phải mau chóng tìm được người rồi trừng phạt hắn.
Chẳng qua, khi họ vẫn chưa tìm được người thì đã nghe thấy tiếng của linh yêu thủ hộ: “Các ngươi đừng tìm hai vị khách quý đó nữa, tạm thời họ sẽ ở lại trên núi thần, các ngươi xuống núi đợi đi”.
Ngữ điệu không cho phép thắc mắc hay nghi ngờ.
Các binh sĩ tộc Man di nghe thế thì lập tức quỳ xuống, tuân lệnh.
Vì thế mọi người đều xuống núi, hơn nữa, có người nhanh chóng bảo Ưng Kị đến báo tin cho bộ lạc Hoàng Tộc.
Khách quý có thể được linh yêu canh giữ công nhận thì ý nghĩa đã khác hoàn toàn.
Lúc này, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đi theo đám Thiên Tượng yêu cùng đến động đá của Thiên Tượng yêu.
Động đá này nằm ở sườn núi, không gian rất rộng, chứa hàng trăm người cũng không hết.
Bản thân Thiên tượng yêu vốn dĩ đã cường tráng, to lớn, nếu không có đủ không gian thì nó cũng không sống được.
Nơi này có khí tức Yêu Tượng rất nồng, có rất nhiều thạch nhũ nhiễu xuống, tạo thành một hồ nước ẩm ướt, có cả những viên đá trong suốt như pha lê điểm xuyết thêm cho ánh sáng ở đây và còn có một đống linh thạch trung cấp chất thành đống trong một góc khiến nơi này tràn ngập huyết khí.
Hang đá đơn sơ mộc mạc khá hợp với cơ thể của Thiên Tượng.
Ở chính giữa của động đá có một cái giường ngọc được làm bằng ngọc bích.
Xét về chất ngọc của nó thì chắc chắn đây là ngọc cao cấp, có thể so sánh với ngọc đế vương.
Nó có tác dụng an thần, làm ấm kinh mạch, cơ thể, tăng khả năng hấp thụ huyền khí thiên địa, vô cùng khó tìm.
Thiên Tượng yêu trước mặt có một cái giường ngọc đế vương thế này quả thật là rất xa hoa.
Dương Ân xuất thân từ quý tộc nên cũng khá hiểu biết về ngọc.
Sau khi nhìn thấy chiếc giường này, hai mắt hắn đều phát sáng.
Thiên Tượng yêu kéo Dương Ân ngồi trên giường ngọc, hăng hái nói: “Hôm nay chúng ta phải tiếp đãi khách quý một bữa tiệc rượu hoành tráng của tộc ta mới được!”, nó cũng không đợi Dương Ân đồng ý là đã nói với Hổ cái: “Lão tam, bảo mấy đứa nó đi chuẩn bị rượu ngon và thức ăn lên đây”.
“Vâng đại ca!”, Hổ cái đáp, sau đó ra ngoài dặn dò đám tiểu yêu chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn chứa linh khí.
Dương Ân không hiểu ra sao, hắn không biết tại sao Thiên Tượng yêu này lại nhiệt tình với mình như thế.
Nhưng nếu đối phương đã không có ý xấu thì hắn có thể yên tâm ngồi xuống nói chuyện.
“Khách quý, ta tên là Tượng Ban Nhược, hình như ngươi là Dương Ân phải không?”, Thiên Tượng yêu tự giới thiệu.
Dương Ân gật đầu nói: “Vâng tiền bối!”
“Ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là Ban Nhược hoặc lão Tượng cũng được!”, Thiên Tượng yêu thoải mái nói.
Dương Ân sửng sốt, sau đó cười nói: “Thế ta gọi ngươi là Tượng ca nhé”.
Mặc kệ đối phương có tâm tư gì nhưng nếu người ta