“Nhiều linh dược, dược vương như vậy mà dùng để ủ thành rượu thế này, đúng là lãng phí quá trời.
Cũng may ủ đủ thời gian, nếu không thật sự không uống nổi!”, Tiểu Hắc nói với âm lượng mọi người có thể nghe.
“Đây là rượu thuốc bọn ta ủ, ngươi lại nói không ngon, một con chó nhỏ như ngươi thì biết cái gì”, Man Ngưu yêu không vui nói.
“Mít đặc, có phải trong này có một trăm loại linh dược và ba loại dược vương đúng không?”, Tiểu Hắc hỏi ngược lại.
“Sao ngươi biết?”, Man Ngưu yêu nói.
“Chuyện này có khó gì đâu, uống rồi thì biết thôi.
Các ngươi kết hợp dược loạn cả lên, đúng là phí của!”, Tiểu Hắc khinh thường nói.
“Được rồi Tiểu Hắc, để ta và hai vị đại ca, đại tỷ đây uống sảng khoái cái nào.
Đây là rượu chứ không phải chế thuốc, ngươi kén chọn cái gì!”, Dương Ân giảng hòa nói.
“Đúng thế, cứ uống trước đã, mấy chuyện này để sau hẵng nói.
Nào chúng ta cạn!”, Thiên tượng yêu nói.
Thế là nó mở một bình rượu ngay trước mặt, hít một cái, rượu trong bình gỗ đều trôi hết vào trong mũi nó, bị nó nuốt hết.
Man Ngưu yêu thì há miệng ra nhanh chóng hút hết rượu, nhìn thì rất nhiều rượu nhưng trong thoáng chốc đã nhanh chóng biến mất.
Hổ cái cũng có tửu lượng khá cao, nó há miệng một hớp to đã uống hết một bình rượu.
Uống kiểu này thật sự khiến Dương Ân phải mở mang tầm mắt.
“Cạn nhé!”, Dương Ân không nghĩ nhiều bèn vận dụng lực hút, há miệng uống bình rượu trước mặt.
Khả năng hấp thụ của hắn không bằng ba Đại Thiên yêu nhưng hắn cũng không cam lòng bị thua, rượu cứ liên tục chảy vào bụng hắn như thác nước.
Rượu này không chỉ có dược lực khá mạnh mà còn có cảm giác kích thích cực mạnh, cổ họng cay xè khiến hắn suýt phải ho khụ khụ mấy tiếng nhưng hắn gắng gượng nhịn lại.
Một hơi uống hết nhiều rượu như vậy nên bụng hắn có chút không chịu nổi.
Dù có vận Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì cũng không thể tiêu hóa trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc bụng hắn đã trướng lên, rất khó chịu.
Lúc này, hắn chỉ mới uống được một phần ba, nếu không uống nữa thì chắc chắn sẽ bị ba Đại Thiên yêu xem thường.
Hắn nhanh trí bỏ đống rượu này vào trong không gian Càn Khôn của mình.
Thực lực của hắn dần tăng lên, không gian Càn Khôn cũng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đủ để chứa hơn hai trăm ngàn món vật.
Mấy bình rượu trước mặt này không chiếm bao nhiêu diện tích, không lâu sau đã bị hắn cho hết vào không gian Càn Khôn.
Đây là rượu ngon, Dương Ân không muốn lãng phí.
Hắn cất chúng vào một chỗ nhất định, sau khi vật lộn với chúng thì từ từ tinh luyện đống rượu này cũng không muộn.
Sau khi Dương Ân uống hết một bình, ba Đại Thiên yêu đều đồng thanh nói: “Tốt lắm!”
“Nào nào, chúng ta uống tiếp!”, Thiên Tượng yêu lại lấy một thùng nữa, không nói gì mà đã dùng mũi bật mở bình rượu khác rồi uống hết bình rượu đó.
Dược lực trong rượu này không hề tầm thường, nhưng nó chẳng là gì với Thiên yêu chúng cả.
Hai Thiên yêu còn