Chợ dược liệu ở vương thành.
Dương Ân lại xảy ra mâu thuẫn với người của Dược Vương các một lần nữa, nhưng lần này mâu thuẫn không bị giải quyết bằng nắm đấm, mà được giải quyết bằng cuộc tỷ thí giữa các luyện dược sư.
Phân biệt dược liệu là kỹ thuật cơ bản nhất của luyện dược sư, cũng đừng xem thường kỹ thuật cơ bản này, dược liệu trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn loại khác nhau, không phải luyện dược sư nào cũng có thể phân biệt được tất cả một cách rõ ràng, hơn nữa còn có những loại dược liệu trông rất giống nhau, trong lúc phân biệt dược liệu còn phải nhớ và nói ra dược tính của mỗi loại, chỉ cần lơ là một chút thì sẽ nói sai ngay, cuộc tỷ thí này chính là khảo nghiệm nhãn lực của luyện dược sư.
Dương Ân cùng Chương Hoắc Kiệt tìm tới ba vị trọng tài, có hai người chia ra ghi chép cho bọn họ trong lúc phân biệt thảo dược, một người còn lại sẽ cân nhắc đưa ra quyết định về người thắng cuộc cuối cùng.
Ba vị trọng tài là người buôn bán ở đây, tuy đều không phải là luyện dược sư, nhưng năng lực phân biệt dược liệu của bọn họ vô cùng tốt, rất ít khi nhìn nhầm dược liệu, để cho bọn họ làm trọng tài cũng tương đối công bằng.
"Ta thấy để cho ngươi một mình phân biệt dược liệu có lẽ sẽ có chút chậm, chi bằng cả hai sư huynh sư đệ các ngươi cùng lên đi", Dương Ân lại khiêu khích nói trước khi bắt đầu tỷ thí.
“Ngạo mạn!”, Chương Hoắc Kiệt quát lên.
Những người xung quanh cũng cảm thấy Dương Ân quá phách lối, tỷ thí phân biệt dược liệu một chọi một là tuyệt đối công bằng, nhưng một chọi hai thì khác, năng suất của hai người đương nhiên sẽ cao hơn của một người, có khi còn cao hơn gấp đôi.
"Sư huynh đồng ý với hắn đi", Ngô Nam nhỏ giọng nói với Chương Hoắc Kiệt.
Chương Hoắc Kiệt do dự một chút rồi cũng nói với Dương Ân: "Được rồi, chính ngươi đã yêu cầu chuyện này, có thua cũng không được trách ai".
"Ừ, nếu thua ta vẫn sẽ trả đủ món đặt cược, yên tâm đi", Dương Ân lười biếng đáp lại.
Thế là Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đã liên kết với nhau để đối đầu với Dương Ân, xem bên nào có thể phân biệt dược liệu nhanh và chính xác hơn.
Vì mới thêm Ngô Nam vào cuộc tỷ thí, cho nên bọn họ lại bổ sung thêm một vị trọng tài ghi chép nữa.
Dưới sự theo dõi của các trọng tài, mấy chủ gian hàng chung quanh bày dược liệu thành hai hàng, để cho hai bên bắt đầu phân biệt.
Ở chỗ này ngoại trừ thảo dược thông thường còn có rất nhiều lão dược đủ mọi chủng loại, nếu chỉ xem xét qua loa thì không thể nào phân biệt được rõ ràng.
Sau khi trọng tài tuyên bố cuộc tỷ thí phân biệt dược liệu bắt đầu, trọng tài ghi chép của cả hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ xem bên nào sẽ phân biệt dược liệu nhanh và chính xác hơn.
“Ô Mộc Thảo, thảo dược thông thường, dược tính ôn hòa, giúp mắt sáng”.
“Lạt Tinh Giác, thảo dược thông thường, dược tính cay, dùng giải độc”.
“Kê Huyết Đằng, lão dược có niên đại năm mươi năm trở lên, tác dụng dưỡng huyết trừ tà”.
...!
Chương Hoắc Kiệt không hổ là linh dược sư cao cấp, bản lĩnh phân biệt dược liệu không hề tầm thường, vừa cầm vào dược liệu liền phân biệt được rõ ràng tên gọi, dược tính và công dụng.
Ngô Nam ở bên cạnh cũng không hề yếu kém, cũng nhanh chóng nói được tên mấy loại dược liệu cùng dược tính của chúng, dù sao thì những thứ này đều là dược liệu thường dùng, bọn họ cũng có thể dễ dàng nhận ra, không có gì khó khăn.
Khó khăn thật sự nằm ở những lão dược đằng sau, những lão dược có niên đại lớn, thậm chí còn có một hai bụi linh dược hiếm thấy, đặc biệt dùng để khảo nghiệm nhãn lực của mỗi người.
Dương Ân không nhanh không chậm nhìn lướt qua những dược liệu bên cạnh, sau đó cũng nhanh chóng nói ra tên, dược tính và công