Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đều đang từng bước phân biệt dược liệu, bọn họ đã làm rất nhanh nhưng vẫn không thể bỏ xa được Dương Ân.
Trọng tài ghi chép cho Dương Ân cũng trợn tròn mắt.
Dương Ân đang không ngừng báo tên dược liệu và dược tính của chúng, tốc độ ghi chép của trọng tài có nhiều lần suýt không theo kịp, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể theo kịp tốc độ phân biệt dược liệu của Dương Ân, trọng tài ghi chép của hắn thầm mắng trong lòng: "Chắc chắn hắn đang nói bừa, sao hắn có thể phân biệt nhanh như vậy được chứ".
Dương Ân thậm chí còn không cần suy nghĩ, tinh thần lực bên trong thần đình của hắn đã sớm cảm ứng được rõ ràng tất cả các loại dược liệu có ở đây, không chỉ nhờ hắn từng đi theo Tiểu Hắc học cách phân biệt dược liệu, mà còn nhờ vào việc Tiểu Hắc đã truyền cho hắn bản đầy đủ của kỹ thuật luyện dược, bên trong có ghi chép về đủ mọi loại dược liệu, tiết kiệm cho hắn thời gian luyện tập phân biệt dược liệu, có thể nói trong đầu hắn chính là một quyển bách khoa toàn thư về dược liệu, ngay cả luyện dược sư đỉnh cấp ra mặt cũng chưa chắc có thể thắng được bản lĩnh phân biệt dược liệu của hắn, huống chi là hai tên linh dược sư nhỏ nhoi như Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam.
"Sen tám cánh, lão dược niên đại bảy mươi năm, gia vị nấu ăn làm tăng mùi thơm, cũng có thể cho vào thuốc để trung hòa tính nhiệt".
"Kiền Địa Hoàng, lão dược niên đại tám mươi năm, công dụng bổ gan, tăng cường thể chất".
...!
Dương Ân nói vô cùng lưu loát, trong nháy mắt đã đuổi kịp Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam, hơn nữa còn sắp vượt qua.
Giọng nói của Dương Ân không hề nhỏ, những người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, bọn họ cảm thấy tốc độ phân biệt dược liệu của Dương Ân chẳng những không giảm mà còn càng lúc càng nhanh, chuyện này đúng là không bình thường.
Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam cũng đều có thể nghe thấy, trong lòng thầm mắng: "Cái tên đó nhất định đang nói bậy nói bạ".
Bọn họ cũng không tin Dương Ân không cần suy nghĩ mà cũng có thể phân biệt rõ ràng tất cả dược liệu ở đây.
Nhưng thực tế chính là như vậy, thời gian càng trôi qua mà Dương Ân vẫn không có dấu hiệu chậm lại, khiến cho Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam càng lúc càng hốt hoảng, phân biệt dược liệu một cách ngắt quãng, có nói sai hay không cũng không biết.
Thanh âm của Dương Ân giống như là bùa chú đòi mạng, khiến cho bọn họ khó lòng chống đỡ, mồ hôi chảy đầm đìa.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy những cái tên dược liệu mà Dương Ân nói ra đều không giống như đang nói bừa, tạo cho bọn họ những chướng ngại tâm lý không nhỏ.
Mọi người xung quanh cũng hoàn toàn im lặng, bọn họ đều đang chờ thời gian kết thúc, để xem có phải nãy giờ Dương Ân toàn nói bừa hay không.
Một lúc sau, vị trọng tài đứng giữa dõng dạc thông báo: “Hết giờ, xin dừng tay lại”.
Cả hai bên đều dừng lại, Dương Ân nhìn sang Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam tươi cười hỏi: "Các ngươi hình như đã chậm hơn một chút rồi".
Ngô Nam lau mồ hôi trên trán nói: "Ngươi đừng mong gạt người, đừng tưởng cứ nói bừa ra tên dược liệu là có thể vượt