Trong khoảng thời gian này, hắn đã quen với việc có Mộng Băng Tuyết ở bên cạnh, cho nên hắn không biết liệu hắn có thể quen với việc để cho cô ta ra đi hay không.
Trước khi bọn họ kịp nhận ra thì bình minh đã dần dần hé lộ, ánh sáng màu tím dịu dàng rơi trên người, cảnh tượng này thật sự đẹp không thể tả.
Dương Ân nhân cơ hội vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, hấp thụ nguồn năng lượng xung quanh vào đan điền, lập tức cảm thấy ấm áp dễ chịu, dịch huyền khí ở trong đan điền dâng lên từng đợt mãnh liệt, giống như là những con sóng đang xô vào đá ngầm, phát ra những thanh âm kỳ lạ, ngay cả kinh mạch, huyệt vị đều đồng thời phát ra những thanh âm vang dội, tinh thần lực của hắn vào giờ khắc này cũng trở nên vô cùng minh mẫn, cho dù hắn đã trải qua một đêm không ngủ thì cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
"Muốn đột phá rồi sao!", Dương Ân khẽ thở dài một tiếng, cưỡng ép vận chuyển Thái Thượng Cửu Huyền quyết trấn áp dịch huyền khí đang dâng trào.
Hiện tại hắn vẫn chưa muốn đột phá, tự cảm thấy cảm ngộ của mình tích lũy vẫn còn chưa đủ.
Lúc hắn còn ở biên ải, hắn có lợi thế được sư tôn truyền cho cảm ngộ của cảnh giới Địa Hải cùng với cảnh giới Thiên Ngư, sau đó mới để cho hắn tự thân vận động, tự mình khám phá.
Thế nhưng thời gian gần đây hắn cứ mãi phải đi xử lý những chuyện vụn vặt, cho nên không có tâm tình nào tiếp tục cảm ngộ cảnh giới cao hơn, bây giờ chính là lúc để cho hắn tịnh tâm suy nghĩ.
Dương Ân nhẹ vỗ vỗ vào vai của Mộng Băng Tuyết, sau đó đứng lên, hướng về phía mấy người Huyết Cơ và Độ Quảng Phật truyền âm nói: "Truyền lệnh xuống, Dương phủ đóng cửa bảy ngày, tuyệt đối không tiếp khách".
Truyền âm xong, hắn liền trở về phòng bế quan.
Sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì hắn biết bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ có rất nhiều người muốn bước vào cửa Dương phủ, nhưng hắn không có thời gian để phí phạm cho những người đó, mà cha hắn cũng đang ở trong giai đoạn khôi phục cảnh giới, tốt nhất không nên bị quấy rầy, đóng cửa Dương phủ bảy ngày là cách tốt nhất.
Bảy ngày này còn có thể dập tắt sự nhiệt tình của một số người, cũng là để cho thân phận mới của hắn được hạ nhiệt, giảm sức ảnh hưởng xuống.
Quả nhiên, ngày hôm sau có rất nhiều quan viên lớn nhỏ mang theo hậu lễ tới Dương phủ xin cầu kiến.
Những người này đều bị quân đoàn Tử Thần cản lại, nói rõ việc Dương phủ đóng cửa bảy ngày, tuyệt đối không tiếp khách.
Những người này sau khi nghe xong liền oán thán mấy câu, nhưng rất nhanh đều biến mất.
Bởi vì trong số đó có cả các quan viên nhị phẩm, tam phẩm cũng ngoan ngoãn rời đi, những người còn lại còn có thể nói gì được nữa.
Ngoài ra, người của Tô gia lại một lần nữa đến cửa xin cầu kiến, lần này ngoài Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh thì còn có con trai của bọn họ, nhưng vẫn bị cản lại ở bên ngoài như thường.
"Các ngươi không nhớ bọn ta sao, bọn ta là cậu mợ của Thiếu Ân bá tước, mau để cho bọn ta đi vào", Khổng Thanh vác thân thể nặng nề đứng trước cửa hét to, rất sợ người khác không biết bà ta là thân thích của Dương gia.
Đáng tiếc, đứng ở trước cửa là mười tám chiến tướng của quân đoàn Tử Thần, nét mặt vô cùng lạnh lẽo vô tình, chỉ thờ ơ nhìn Khổng Thanh.
Khổng Thanh liên tục gào thét một hồi nhưng vẫn không có tác dụng gì, ngược lại còn bị hung thần Lý Đại Chủy quát vào mặt: "Bất kể bà có phải là mợ của đoàn trưởng hay không, nếu như hôm nay có ai dám la hét ở đây thì ta đều sẽ giết không tha".
Khí thế của cấp tướng đỉnh cấp Lý Đại Chủy