Tô phủ Vương thành.
Ở đây có thể treo danh xưng “Phủ”, là bởi vì lão gia nhà họ Tô cũng từng là một Bá tước, đồng thời còn từng là một đại quan tam phẩm, cũng coi như là một môn đại phiệt.
Sân này không nhỏ, tổng cộng có mười mấy gian nhà, trong sân có cỏ cây hoa lá, hòn non bộ, đình hiên, bài trí vô cùng tao nhã.
Lão gia nhà họ Tô từng là Thượng thư Lại bộ, là một vị văn nhân chính gốc, tình cảm tương đối dạt dào, cụ có ba người con trai và một người gái: người con trai cả tên là Tô Hậu Nhiên, người con trai thứ hai tên là Tô Minh Ba, người con trai thứ ba tên là Tô Yên Soái, và người con gái út tên là Tô Nhu Mai.
Tô lão gia đã giải ngũ về quê, không còn quan tâm đến chuyện trong triều, ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ sống lâu.
Người con trai cả Tô Hậu Nhiên quản lý mọi chuyện trên dưới của nhà họ Tô, người này có tài cán khá bình thường, đặc biệt là rất sợ vợ, cũng không có bao nhiêu tiền đồ.
Người con trai thứ hai Tô Minh Ba là một quan chức lục phẩm, ngay cả tư cách tham dự buổi triều sớm cũng không có, hiện tại đã chuyển ra khỏi đại viện của Tô gia.
Người con trai thứ ba Tô Yên Soái là có tiền đồ nhất, một trong những chiến tướng bảo vệ thành, thực lực vương giả cao cấp, nhờ có sự tồn tại của ông ta mà nhà họ Tô mới không bị liên lụy bởi viêc Dương gia bị tịch thu tài sản.
Người con gái út Tô Nhu Mai đã gả cho Dương Trấn Nam, chính là mẹ của Dương Ân.
Lúc bình thường, nhà họ Tô là nơi có Tô lão gia và Tô Hậu Nhiên sinh sống, Tô Minh Ba đã có gia đình riêng, Tô Yên Soái tự do phóng túng, chuyên tâm vào tu luyện, đến tận bây giờ vẫn chưa lấy vợ.
Vốn dĩ cả một nhà ai bận việc nấy, hiếm khi được quây quần bên nhau, phải đến dịp lễ tết mới có thể tề tựu một chút mà hôm nay Tô lão gia lại ra mặt, tập hợp cả ba người con trai lại với nhau.
Đây là một chuyện rất hiếm có, lần cuối cùng bọn họ tụ họp là một năm trước, là khi nhà họ Dương xảy ra chuyện, lúc ấy mới đông đủ như vậy.
Tô lão gia đã ở tuổi thất tuần, tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt già đục ngầu, ngồi giữa đại sảnh của Tô gia, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết năm đó cụ nắm giữ chiếc mũ quan thiên hạ kia.
Tô Hậu Nhiên ngồi xuống một bên rất có nề nếp, trên mặt luôn mang theo nụ cười hòa nhã.
Tô Minh Ba mặc một bộ quan phục, mũ quan không lớn nhưng điệu bộ kia lại còn ra vẻ hơn ông già mình, ngồi trên ghế một cách trang nghiêm, cằm hơi hất lên cao.
Tô Yên Soái là trẻ nhất, miệng ngậm tẩu thuốc, ngồi vắt chân, một bộ dáng xem thường.
Người đầu tiên lên tiếng là Tô Minh Ba, lão ta khẽ hỏi: “Cha, cha gấp gáp triệu tập con trở về như vậy là để làm gì, con công vụ bề bộn, không có nhiều thời gian ở đây để lãng phí đâu”.
Tô Hậu Nhiên nói: “Nhị đệ đừng nôn nóng, cha gọi chúng ta tới đương nhiên là có chuyện gấp!”
“Hừ, có thể có chuyện gấp gì chứ, còn không phải là bởi vì chuyện hư hỏng kia của Dương gia sao, chúng ta với bọn họ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi, hà cớ lại dây dưa với bọn họ nữa chứ!”, Tô Minh Ba hừ lạnh nói.
Lão ta