Trong thời gian bảy ngày, có rất nhiều chuyện cho dù có lớn thế nào thì cũng có thể bình ổn trở lại.
Nhưng chuyện Dương Ân trở thành thiên dược sư lại càng ngày càng lan ra rộng hơn, sức ảnh hưởng cũng càng ngày càng lớn hơn, kể cả việc hắn tỷ thí luyện đan thắng các chủ Dược Vương các cũng đã được chứng thực khắp nơi.
Trong bảy ngày này, số lượng người tụ tập ở trước cửa Dương phủ đã đạt tới gần ngàn người.
Những người này đều là quan viên quý nhân, họ hàng xa xôi hoặc những người hầu của bọn họ để lại giữ chỗ và thay gia chủ đến tặng lễ, còn có một số ít kỳ nhân dị sĩ giang hồ và một số ít võ giả cường đại, có luyện dược sư, phú thương,...!tất cả đều đang chờ Dương phủ mở cửa.
Ngày thứ tám, cuối cùng thì Dương phủ cũng đã mở cửa, khiến cho tinh thần của ai cũng phơi phới.
"Dương phủ mở cửa rồi, đúng là khiến cho người ta chờ lâu quá".
"Nhanh vào cầu kiến đi, bằng không để cho cánh cửa kia đóng lại thì không biết tới bao giờ mới có thể vào cửa Dương phủ nữa đâu".
"Ta nhất định phải nhìn thấy hầu tước thiên dược sư, ta vì hắn cho nên mới đến đây".
"Xin được gặp Thiếu Ân hầu tước, ta đã đợi ở đây bảy ngày bảy đêm rồi".
"Đúng vậy, bọn ta đều đã đợi bảy ngày bảy đêm rồi, chỉ mong được gặp một lần".
...!
Những người này đều kêu lên, ai cũng muốn gặp Dương Ân, đa phần đều muốn tặng quà tạo quan hệ, số còn lại thì có người muốn đi theo Dương Ân, cũng có có người muốn cùng Dương gia thành lập quan hệ giao thương...!
Tóm lại, người tụ tập xin được gặp mặt mang theo đủ mọi loại mục đích, cuối cùng vẫn chỉ muốn tạo được một sợi dây liên kết với Dương gia.
Lần này đích thân Dương Ân bước ra khỏi cổng Dương phủ, đi theo phía sau hắn còn có Lục Trí, Huyết Cơ, Độ Quảng Phật, Lý Đại Chủy, Chu Dũng cùng với Trịnh Tiểu Hổ, bọn họ đều là tinh anh của quân đoàn Tử Thần.
Từ khi Dương Ân trở lại vương thành, quân đoàn Tử Thần đã trở thành quân đoàn của riêng hắn, quân đoàn này vốn không hề có quy củ nhưng cũng không ai dám nói nửa câu, ai cũng nói Dương Ân ngay cả thánh chỉ cũng dám chống lại, hơn nữa chẳng những chưa từng bị trừng phạt mà còn được ban thưởng lớn, trở thành hầu tước thiếu niên.
Dương Ân bế quan bảy ngày, trong bảy ngày này, tinh thần và khí chất của hắn đã được nâng cao thêm một tầng, hôm nay hắn mặc quần áo trắng, nét mặt vô cùng vui vẻ dễ chịu, tựa như còn có vầng hào quang toát ra khắp thân thể, ánh mắt của hắn khiến cho mọi người đều bị hắn hấp dẫn, bất luận là người đã gặp qua hắn hay là người lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đều cảm thấy hắn giống y như một vị thần tiên hạ phàm, tiên khí còn mờ ảo quanh thân, trong lòng ai cũng thầm khen: "Thiếu Ân hầu tước thật phi phàm!"
Tất cả mọi người đều im lặng trong phút chốc, không hề làm loạn giống như lúc nãy, mà chỉ im lặng chờ Thiếu Ân hầu tước lên tiếng, bọn họ đều muốn nghe vị Thiếu Ân hầu tước này đang định nói gì với bọn họ.
Dương Ân đứng ở trước cửa, ánh mắt quét qua những người này, sau đó liền lên tiếng: "Nghe nói mọi người đã đứng ở đây chờ ta mấy ngày, chắc hẳn đều đã cảm thấy mệt mỏi, người đâu, mau mang cho mọi người chút trà bánh".
Hắn vừa dứt lời thì đã có người hầu từ phía sau đi ra, mang trà bánh cho những người trước