Tiểu Hắc đảo cặp mắt trắng dã nói: "Chút ít thiên lôi này còn không đáng để ta nhìn tới, chờ ngươi đưa tới được đan kiếp của thánh đan rồi nói sau đi".
"Đúng rồi Tiểu Hắc, ta muốn luyện chế Thiên Hồn đan cho Băng Tuyết, hay là bắt đầu ngay bây giờ nhỉ?", Dương Ân nhớ tới chính sự nói.
"Không nên gấp gáp, Thiên Hồn đan còn cần có hồn tuyền thì mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất, thiếu hồn tuyền thì Thiên Hồn đan không thể luyện thành mỹ mãn được, bây giờ chưa nên luyện chế", Tiểu Hắc đáp.
Dương Ân suy nghĩ một chút liền cảm thấy Tiểu Hắc nói đúng, nếu không có hồn tuyền thì Thiên Hồn đan sẽ không hoàn mỹ.
Hắn đi lấy đan dược vừa mới luyện chế ra, đây là năm viên "Cực Tốc đan", có thể giúp cho vương giả gia tăng gấp đôi tốc độ trong vòng một giờ.
Đừng nghĩ nó không có tác dụng gì, trong giờ khắc sinh tử thì nó chính là bảo bối cứu mạng.
Dương Ân luyện chế đan dược này không phải là cho chính mình dùng, mà là để cho hội đấu giá sắp tới, hắn muốn cùng Dược Vương các cính thức cạnh tranh.
Mấy ngày nay Dương Ân không ngừng luyện đan, cho nên đã luyện thành không ít vương đan cũng như linh đan, đã đủ để cho hội đấu giá dùng rồi.
Tuy nhiên, chỉ có đan dược thôi thì chưa đủ, còn cần có những thứ khác, chẳng hạn như vũ khí, huyền quyết, chiến kỹ,! như vậy thì mới có thể tạo nên một hội đấu giá chấn động tứ phương.
Hội đấu giá của Dược Vương các cũng chỉ lấy việc đấu giá đan dược làm việc chính, Hoàng Xương Kiên đã đề nghị rằng nên tổ chức một hội đấu giá toàn diện để trực tiếp bóp chết hội đấu giá của Dược Vương các.
Binh khí, huyền quyết, chiến kĩ cũng không dễ tìm, may mắn thay Dương Ân ở trên chiến trường cũng thu hoạch được không ít thứ đáng giá để lấy ra bán đấu giá, mặt khác hắn còn có thể lấy một số vũ khí từ học viện hoàng gia ra để bán đấu giá, với những mối quan hệ của hắn thì chuyện này hoàn toàn có thể.
Dương Ân bước tới chỗ của Hàn Khánh Khiêm và Cảnh Kiện nói: "Dược tế ti đại nhân, Cảnh Kiện, hai người đều đứng đây nhìn ta làm cái gì? Chẳng qua ta chỉ bị thiên lôi làm đen đi một chút thôi, không có vấn đề gì".
Cảnh Kiện quỳ xuống trước nói: "Thuật luyện đan của thiếu gia quả nhiên là độc nhất thiên hạ, Cảnh Kiện bội phục sát đất, ngày sau ta nguyện dốc hết sức phục vụ thiếu gia".
Cảnh Kiện biết Dương Ân là thiên dược sư, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, bây giờ ông ta mới được nhìn thấy bản lĩnh của Dương Ân, khiến cho ông ta càng thêm kính phục.
"Đồ nịnh hót", Hàn Khánh Khiêm trong lòng khinh bỉ nói, nhưng ngay sau đó cũng khen ngợi Dương Ân: "Hầu tước thiên sư, thuật luyện đan của ngươi ta lần đầu tiên mới được nhìn thấy, ngay cả luyện dược sư ở giới siêu phàm cũng khó có thể sánh được với ngươi".
Dương Ân nghe hai bọn họ khen ngợi cũng không khỏi có chút cảm giác lâng lâng, hắn liền nói: "Cũng không quá đáng sợ như hai người nói đâu, hầu tước ta chỉ là có chút thiên phú luyện đan, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến!"
Lời này của hắn nghe thì có vẻ khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt của hắn đã càng lúc càng rộng ra rồi.
Tiểu Hắc ở trên vai dội cho hắn một gáo nước lạnh rồi nói: "Trình độ tầm này mà cũng đáng để cho ngươi kiêu ngạo hay sao, đúng là ếch ngồi đáy giếng".
Dương Ân vừa đi vừa truyền âm nói với Tiểu Hắc: "Thiên dược sư trẻ tuổi như ta còn không đáng để kiêu ngạo hay sao? Không lâu nữa chắc chắn ta có thể vượt qua