Nếu như Dương Ân không có đóa hoa Thần đình thì đã sớm mất mạng từ lâu rồi.
Đóa hoa Thần đình không hổ danh là thứ mà chỉ có những người thiên phú dị bẩm mới sở hữu được.
Nó có thể sinh trưởng lớn lên thì cũng sẽ có sức mạnh phi phàm.
Kiếm khí bị đè nén một lát, chỗ đau đớn của Dương Ân cảm giác hơi dịu đi, hắn quan sát bên trong nhìn thấy tình huống hung hiểm bên trong Thần đình của mình, chỉ e là đóa hoa Thần đình cũng không thể nào tiêu hóa hết kiếm khí, vẫn cần phải gia cố thêm càng nhiều sức mạnh mới được.
Dương Ân cắn răng gầm thét quát lên: “Ngay cả đạo Tử thần ta cũng có thể luyện hóa được nói gì đến kiếm ý này, thu cho ta!”
Hắn điều động Thái Thượng Cửu Huyền quyết, sức mạnh từ ngàn lỗ trong đan điền trung tâm đang phun trào, từng luồng sức mạnh tinh khiết không ngừng lao thẳng vào trong đầu, hắn vận hết sức lực thúc giục sức mạnh đóa hoa Thần đình, trấn áp hoàn toàn kiếm ý này.
Bất kể là đóa hoa Thần đình hay là đan điền trung tâm, chúng đều thuộc về sức mạnh cá nhân của hắn, khi sức mạnh ý chí và huyền khí kết hợp lại với nhau chính là toàn bộ sức mạnh của hắn.
Những sức mạnh này trấn áp kiếm khí, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.
Đóa hoa Thần đình tỏa ra ánh sáng chói mắt, sức mạnh cánh hoa không ngừng tăng lên, rõ ràng càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một cánh hoa trong số đó sinh ra một luồng sức mạnh êm dịu bao bọc lấy những kiếm khí này.
Những kiếm khí này bắt đầu tụ nén lại với nhau cuối cùng biến thành một hạt giống kiếm ý.
Hạt giống kiếm ý này giống hình kiếm to bằng ngón tay cái, tản ra những tia khí tức sắc bén.
Cánh hoa cuốn hạt giống kiếm ý này với kiếm ý mỏng manh lúc trước với nhau, dung hợp chúng lại, in dấu lên trên đóa hoa Thần đình.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Dương Ân bỗng có một luồng nhuệ khí tung hoành, một tia sáng lưỡi kiếm vạch ra trong đầu hắn, dường như có kiếm thủ tuyệt thế đang xuất kích, vạn vật dưới lưỡi kiếm bị hủy diệt toàn bộ, không có thứ gì có thể ngăn cản được sức mạnh một kiếm này.
Cái này thuộc về uy lực kiếm ý, cũng thuộc về sức mạnh của một kiếm vô danh.
Trong hạt giống kiếm ý này, ngoài khả năng chứa đựng truyền thừa của kiếm ý thì còn có một chiêu kiếm thức vô danh, tất cả đều đã được Dương Ân thu hoạch.
Sau khi Dương Ân thu nạp hết những truyền thừa này, thất khiếu trên mặt hắn đều đã chảy ra máu, bộ dạng đó của hắn có thể nói là tương đối thảm hại.
Đây đều là hậu quả của kiếm khí tàn phá vừa rồi, nếu như hắn không chống đỡ được thì hẳn sẽ chết ngay tại chỗ.
May sao hắn đã chịu đựng được và cũng có được thu hoạch không nhỏ.
Trong đầu hắn vẫn còn dư uy một kiếm kia, thế kiếm bừng bừng giống như sao băng rơi xuống va chạm với các ngôi sao khác, sản sinh ra uy lực nổ tung hủy diệt các ngôi sao, cả vũ trụ như đang rung chuyển, vạn ngôi sao đang lay động, cảnh tượng khủng bố đó rất khó mà tưởng tượng được là do uy lực của một kiếm tạo thành.
Dương Ân qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, hắn không khỏi cầm kiếm này lên so sánh với thuật Long Quy lật biển, đều có một loại cảm giác không thua kém gì nhau.
“Đây là kiếm kỹ gì mà lại đáng sợ như vậy”, Dương Ân cảm thán.
Một kiếm này đã in dấu vào trong đóa hoa Thần đình của hắn, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể tu luyện nó, đây là chỗ thần kỳ của đóa hoa Thần đình.
Dương Ân cũng không lập tức đi tu luyện ngay, hồn dịch trong cái bô bên cạnh hắn đã biến mất hoàn toàn.
“Tiểu Hắc, ta có thể xem thử quỷ hồn kia một chút không?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.
“Vội gì chứ, vừa rồi ngươi đã có được