“Vậy thì được, chủ công bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, chết không hối hận!”, Lục Trí thở nhẹ nhõm một hơi.
“Đoàn trưởng, có phải giờ chúng ta chuẩn bị đại chiến một trận với bọn họ không?”, Chu Dũng hỏi.
“Yên tâm đi, chưa cần các ngươi lo lắng đến những chuyện này đâu.
Việc cấp bách hiện giờ là các ngươi phải bảo vệ nhà này thật tốt, không ngừng nâng cao thực lực, làm tốt phận sự của các ngươi, vậy là đủ rồi.
Những chuyện khác chỉ có bản hầu gia mới có thể giải quyết được”, Dương Ân đáp lại, sau đó lại nói tiếp: “Thôi giải tán đi, đi chỉnh đốn lòng quân một chút, ai không muốn ở lại ta cũng sẽ cấp lộ phí cho bọn họ rời đi, sẽ không làm khó bất kì kẻ nào.
Còn những người một khi đã ở lại thì bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết”.
Nói xong, Dương Ân chỉ giữ Lục Trí ở lại, những người khác đều lũ lượt giải tán.
Trong nhiều người như vậy, người mà hắn tin tưởng nhất vẫn là Lục Trí, hắn muốn nghe suy nghĩ của hắn ta.
Đổi lại mấy tháng trước, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn đến hiện tại được, đã sớm giết đến Tống phủ rồi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã trưởng thành lên rất nhiều.
“Tống phủ ức hiếp ta như thế, ta nên làm thế nào?”, Dương Ân hỏi Lục Trí.
“Biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Chủ công, đối phương là người phương nào còn chưa làm rõ được, không nên hành động thiếu suy nghĩ”, Lục Trí trầm ngâm nói.
“Lẽ nào cứ bỏ qua như thế sao?”
“Đương nhiên là không! Mục đích của bọn họ là để chủ công tìm tới cửa, chủ công mà không đến bọn họ nhất định sẽ lại tới đây.
Trong lúc này chúng ta có thể phái người đi thăm dò một chút tin tức của đối phương, làm rõ việc tại sao Tống phủ lại có quan hệ với núi Nga Mi”, Lục Trí nói, hơn dừng một chút, hắn ta lại nói tiếp: “Ngoài ra, đối phương là người có thực lực giới siêu phàm, không thể nào tham gia vào việc phân tranh của giới phàm tục.
Chúng ta có thể bám vào điều này để phân tích, đoán rằng người núi Nga Mi đang băn khoăn điều này nên mới không ra tay giết người”.
Dương Ân nói: “Rất đúng trọng tâm.
Nhưng đó chỉ là một quy định bất thành văn, người ta thật sự muốn ức hiếp chúng ta cũng không có ai dám hé răng.
Xem ra ta vẫn phải đích thân đi một chuyến tới Tống phủ rồi, không thể để cho cha ta vô duyên vô cớ phải chịu thiệt thòi được.
Nếu không bọn họ lại tưởng rằng nhà họ Dương ta dễ bắt nạt”.
“Chủ công không thể, chắc chắn đối phương cố ý kích động ngài tới cửa, nơi đó hẳn là đầm rồng hang hổ, lúc này câu giờ là cách thích hợp nhất”, Lục Trí khuyên nhủ.
Đang lúc Dương Ân còn do dự lại có thánh chỉ giáng lâm dương phủ, tuyên triệu Dương Ân vào điện diện thánh.
Dương Ân làm gì có tâm ý tiến cung tiến điện nữa, nhưng Lục Trí ở bên cạnh nói: “Chủ công, đây là một thời cơ tốt để giải quyết đối thủ, đừng bỏ lỡ nó!”
Dương Ân suy tư một chút, vẫn đi theo thái giám cùng nhau tiếng cung.
Có điều trước khi tiến cung, hắn vẫn để lại Mộng Băng Tuyết đề phòng bất trắc, còn hắn một mình một người vào trong diện thánh.
Dọc đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều.
Tống phủ, Phúc An vương phủ cùng với Dược Vương các, ba thế lực này đã đủ để hắn đau đầu, bây giờ lại có thể đám quái vật khổng lồ núi Nga Mi nữa, hắn cảm thấy áp lực lớn như núi đè.
Bất tri bất giác hắn đã đi tới hoàng cung, trong Dưỡng Tâm Điện nhìn thấy Hoàng thượng.
Hoàng thượng đã cởi bỏ long bào, chỉ mặc trang phục cao quý hoa lệ bình thường, có vẻ khá bình dị gần gũi.
Trong này chỉ có một mình Hoàng thượng không có ai khác.
Sau khi Dương Ân hành lễ thăm hỏi với Hoàng thượng, Hoàng thượng nghiêm khắc nói: “Dương Ân, ấm ức lần này ngươi bắt buộc phải nhịn xuống, không thể