Kiếm chiêu vô danh, người dùng phải hiểu được kiếm ý mới có thể thi triển.
Dương Ân từng có được kiếm ý hai lần, chiếm được hạt giống kiếm ý thì hắn vẫn luôn suy nghĩ nghiên cứu và tu luyện nên đã rất quen thuộc với kiếm chiêu này.
Thực tế, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng, uy lực mà kiếm chiêu tạo ra cũng khiến chính hắn phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Năng lượng của đan điền trung tâm trong cơ thể hắn bị rút ra hết phân nửa, kiếm thế lẫm liệt, phá tan cả ngôi sao
Hoàn Tuấn Bác tung ra kỹ thuật chiến đấu cấp Thiên không trọn vẹn, bùng nổ lực chiến đấu mạnh mẽ nhất, hoàn toàn có thể giết chết bất cứ vương giả đỉnh cấp nào, nhưng đáng tiếc là hắn ta đụng phải kẻ còn mạnh mẽ hơn mình là Dương Ân.
Đao kỹ bị một kiếm này phá hụy, kiếm ý đánh úp về phía hắn ta, xé rách chiến giáp màu xanh.
Trên thân Hoàn Tuấn Bác có thêm một lỗ máu, chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng tuôn ra, hắn ta vô cùng đau đớn, còn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi không thể hít thở, hắn ta không còn cách nào để tự cứu mình nữa, e là chỉ còn nước đi gặp Diêm Vương.
“Ta không muốn chết!”, giờ Hoàn Tuấn Bác mới cảm thấy hối hận, hắn ta không nên chọc vào tên sát tinh này.
Đúng lúc này, Kỷ Lan Du cũng đã ra tay.
Bà ta biến thành một làn khói, phá vỡ trận pháp của hoàng cung để tiến vào.
Một luồng sức mạnh đánh tới, phá hủy một kiếm mạnh mẽ này của Dương Ân trong vô hình.
Kỷ Lan Du là cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Ngư, nhưng bà ta không phải là tay mơ mới đột phá cấp Thiên nên thực lực thâm sâu không thể đo lường, nếu không bà ta cũng sẽ không thể trở thành chấp sự núi Nga Mi như bây giờ.
Tất cả sức mạnh đều tan biến chỉ trong tích tắc kia, Kỷ Lan Du đã xuất hiện bên cạnh để ổn định kẻ đang bị thương toàn thân là Hoàn Tuấn Bác.
Dương Ân còn chưa rõ tại sao sức mạnh của mình lại bị đánh tan.
Khi hắn tỉnh táo lại thì đã thấy Kỹ Lan Du ở trước mặt, hắn thu tay, không định tiếp tục tấn công nữa.
Sau đó Dương Ân nói với Hoàn Tuấn Bác: “Coi như số ngươi hên, lần sau còn dám khiêu khích ta nữa thì giết không tha!”
Dứt lời, hắn cất kiếm, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, hắn đã trở mặt với núi Nga Mi, nán lại cũng chỉ làm Hoàng thượng khó xử.
Mặt khác, hắn còn phải về để tập trung suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì, núi Nga Mi có chịu để yên hay không vẫn còn là ẩn số mà.
“Kỷ chấp sự giết hắn đi! Mau giết hắn đi!”, sao Hoàn Tuấn Bác có thể để Dương Ân rời đi như thế, hắn ta hốt hoảng xúi bẩy Kỷ Lan Du giết Dương Ân.
“Sỉ nhục uy nghiêm của núi Nga Mi, đáng chết!”, Phúc An Vương nghiêm nghị nói.
“Đúng vậy, không thể để hắn đi như vậy, phải giữ hắn lại!”, Tống tướng cũng gấp gáp nói.
“Bất kính với núi Nga Mi chẳng khác nào vi phạm luật trời, muốn rời khỏi đây là chuyện không thể!”, dáng vẻ Dược Viêm Hải như thể muốn tự mình ra tay bắt lấy Dương Ân.
Hoàng thượng siết chặt nắm đấm, ông ta muốn nói gì đó nhưng lời tới khóe môi lại không thể thốt ra, núi Nga Mi là áp lực quá lớn đối với ông ta, mọi chuyện vẫn nên để núi Nga Mi quyết định.
Không khí nơi hoàng cung trở nên căng thẳng, ánh