Lương Âu Khắc có thể cảm nhận được ba người Dương Ân không phải người bình thường, nhưng hắn ta không hề sợ hãi, dù là quan to có đến con hẻm nghèo này thì cũng phải đưa tiền rồi mới có thể rời đi.
“Tên ăn mày, buông cô bé đó ra!”, Dương Ân bình tĩnh nở nụ cười nhắc lại, nhìn Lương Âu Khắc rồi nói.
Đôi mắt của Lương Âu Khắc tràn đầy lửa giận, hắn ta nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta giống ăn mày hả?”
“Bên mắt nào của ta cũng thấy ngươi giống ăn mày hết!”, Dương Ân thản nhiên trả lời.
“Ăn nói lung tung, ta ăn mặc đẹp thế này, có khác nào đám công tử quý tộc kia, ta đâu có chỗ nào giống ăn mày!”, Lương Âu Khắc nổi giận mắng mỏ.
Từ nhỏ Lương Âu Khắc đã là ăn mày, đồng thời hắn ta cũng rất ghét thân phận ăn mày, hoặc nên nói là thân phận đó khiến hắn ta cực kỳ tự ti.
Lương Âu Khắc rất muốn thoát khỏi thân phận đó nên luôn mặc quần áo mới, không hề có một bộ quần áo cũ nào, ở bên ngoài cũng không có ai coi hắn ta là ăn mày nên tên này không tin thiếu niên trước mặt mình có thể nhìn ra mình là người làm nghề ăn xin.
Dương Ân bật cười: “Ha ha, ăn mày chính là ăn mày, chữ đó khắc trên trán ngươi rồi, dù ngươi có giả bộ nghiêm túc đến đâu, cũng không thể thay đổi được khí chất cùng khổ của ngươi!”
“Không thể nào.
Có phải ngươi thấy ta đi cùng đám ăn mày này nên mới nghĩ vậy không?”, Lương Âu Khắc không thể chấp nhận cách nói của Dương Ân.
“Ngươi nói vậy, có nghĩa ngươi không phải ăn mày sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Ta...!ta không phải ăn mày!”, Lương Âu Khắc chần chừ một chút rồi đáp.
“Vậy túi vải ở eo ngươi là cái gì?”, Dương Ân chỉ vào túi vải ở eo Lương Âu Khắc nói.
Túi vải ăn mày tượng trưng cho địa vị trong Cái Bang, túi vải của Lương Âu Khắc có ba vạch đen, đại biểu cho việc hắn ta có vị trí chấp sự trong môn phái.
Chỉ cần không mù, là có thể kết luận được Lương Âu Khắc là một tên ăn mày từ chiếc túi vải đặc thù này của hắn ta.
Lương Âu Khắc nhìn chiếc túi vải quanh eo mình, rút ra rồi nói: “Nó...!nó chỉ là một cái túi bình thường, chẳng có nghĩa gì hết, ta không muốn làm ăn mày!”
Nói xong, hắn ta liền ném chiếc túi vải xuống đất.
Khi lòng tự trọng bị kích động, Lương Âu Khắc sẽ hành động như vậy, có vài tên ăn mày vẫn chưa bị đánh ngã nhìn thấy thế thì trong đôi mắt lộ ra vài tia bất mãn.
Bọn họ trở thành một thành viên của Cái Bang, trong lòng cảm thấy tự hào với danh hiệu “ăn mày” này, từ lâu, mà Lương Âu Khắc còn là con trai của phó bang chủ, nếu đã ghét ăn mày thì khác nào dè bỉu họ đâu?
“Ngươi vốn dĩ là một tên ăn mày!”, Dương Ân lại kích động Lương Âu Khắc.
“Ta sẽ giết ngươi!”, Lương Âu Khắc thẹn quá hóa giận hét lên, liều chết lao về phía Dương Ân.
Lương Âu Khắc là cảnh giới nhân tướng sơ cấp, trên người có ánh sáng xanh nhấp nháy, lòng bàn tay tỏa ra sức mạnh đang cuộn trào mãnh liệt, đập về hướng lồng ngực Dương Ân.
Lương Âu Khắc dùng hết sức để ra tay, hoàn toàn không nể nang gì Dương Ân, đúng là đầu óc hắn ta không được nảy số, nhưng không có nghĩa hắn ta ngu ngốc thật, bên cạnh Dương Ân còn có hai tên