“Bái kiến Vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!", tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt quỳ xuống nhất tề hô to.
Chỉ có Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt có địa vị ngang hàng mới không cần quỳ hành lễ.
“Miễn lễ cả đi!”.
Đây vẫn là lần đầu tiên Dương Ân hưởng thụ cảm giác được mọi người quỳ lạy hành lễ, tâm trạng hắn rất sung sướng, bình tĩnh bảo mọi người đứng dậy.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Dương Ân mang theo sự sùng bái nồng đậm.
Trong lòng bọn họ, Dương Ân là thiếu niên truyền kỳ vĩ đại nhất ở Đại Hạ từ trăm năm nay, thanh danh vượt qua cả mấy người chiến vương Tử Thần, Bạch Mi Ưng Hoàng và Dược Viêm Hải.
Dương Ân bước xuống khỏi rùa vân bạc, đi đến trước mặt đám người Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt, chắp tay nói: “Các vị đại nhân, thật ngại quá Dương Ân đến muộn!”
“Ha ha, ngươi có thể tới đây là đã nể mặt mấy lão già chúng ta rồi!”, Ngô Tam Hào bật cười sang sảng nói.
Kiều Tam Gia khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, Thiếu Ân Vương gia, đáng lẽ ngươi không nên tổ chức hội đấu giá này đâu, nên mang vài món đồ hiến lên cho hoàng triều mới phải phép!”
Kiều Tam Gia vẫn luôn có một tấm lòng yêu nước vô tư vô hạn.
Tào Kiến Đạt bên cạnh cất lời: “Ha ha, Thiếu Ân Vương gia cống hiến cho hoàng triều còn ít à? Tướng gia chúng ta không thể yêu cầu quá nhiều được!”
Kiều Tam Gia khẽ vuốt râu, nói: “Là lão phu quá đáng rồi.
Đi thôi, cùng vào thưởng thức xem vương gia lấy ra thứ tốt đẹp gì để bán đấu giá!”
“Mời các vị!”, Dương Ân tự mình dẫn đường cho bọn họ.
Dương Ân nhìn đám người đi vào trong một lượt, hoàn toàn không thấy người mà mình hi vọng tới đây, trong không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Đúng lúc bọn họ sắp đi vào trường đấu giá, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Lúc này hiện trường hoàn toàn vỡ òa.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!".
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người lại một lần nữa quỳ xuống đồng thanh hô lên.
Tân hoàng Đường Hiểu Hàm ngồi trong liễn long phượng tám người khiêng từ từ đi tới, nàng ta mặc kim bào long phượng, cả người tản ra một luồng hơi thở cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai bên nàng ta đều là hộ vệ cấp vương, trong đó bao gồm cả Vạn Lam Hinh.
Cô ta đi trước mở đường, cũng là người có dáng vẻ cực kỳ bắt mắt.
Trên người cô ta mặc chiến giáp, ngồi trên yêu báo, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh nhìn sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng dễ dàng.
Đoàn người này khoảng chừng một trăm lẻ tám người, bên đường lại càng có nhiều nội hộ vệ âm thầm bảo vệ, người không liên quan không thể nào dễ dàng tiếp cận.
Sau khi Dương Ân nhìn thấy Đường Hiểu Hàm tới, trên mặt hắn xuất hiện cười, vui mừng như mở cờ trong bụng.
Trước đó Đường Hiểu Hàm từ chối lời mời của Dương Ân, hắn rất khó chịu, hiện giờ nàng ta lại cho hắn một bất ngờ.
Dương Ân, Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt cùng các vị quan liên can lục tục nghênh đón.
“Cảm ơn nữ hoàng đã tới!”, Dương Ân cảm kích nói với Đường Hiểu Hàm.
“Không phải sắp tổ chức hội đấu giá hay sao? Đứng ngơ ở đây làm