Dương Trấn Nam tin rằng con trai mình sẽ không mê sảng nên dẫn Tiểu Hắc đi theo, xem có thể phát hiện được gì không.
Hiện giờ, bọn họ không tìm thấy chứng cứ phạm tội nên thử theo đuôi Tiểu Hắc để xem, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Dương Trấn Nam dẫn theo mấy chục người đi theo Tiểu Hắc tiến lên phía trước, Dược Linh Vũ lập tức trở nên lo lắng, hướng đó vốn dĩ là nơi nhạy cảm nhất, dù rằng bọn chúng đã giấu rất kỹ, nhưng nhỡ đâu vẫn phát hiện ra thì sao?
Dược Linh Vũ đuổi theo, hét vào Dương Trấn Nam: “Dương Trấn Nam các ngươi không thể đi xa hơn nữa, đó là cấm địa của Dược Vương các, cũng chính là phần mộ của cha ta!”
Dương Trấn Nam làm lơ Dược Linh Vũ, tiếp tục đi theo Tiểu Hắc nhanh chóng tiến về phía trước.
“Ngăn bọn chúng lại!”, Dược Linh Vũ thấy Dương Trấn Nam vẫn tiến lên, liền nói với thị vệ ở phía trước.
“Ai ngăn ta, giết hết!”, Dương Trấn Nam hét lên.
Thị vệ phía đó liền rút binh khí ra, chuẩn bị ra tay với đám Dương Trấn Nam, Dương Trấn Nam không cần xuất thủ, vẫy tay để thuộc hạ xông lên giết chết bọn thị vệ.
Những người bên cạnh Dương Trấn Nam đều là tinh nhuệ của cấm vệ quân, tất cả đều đạt tới cảnh giới nhân tướng, cũng có người là cảnh giới Địa Hải, thế nên những tên kia sao có thể ngăn lại được.
Dương Trấn Nam xông vào nơi kia, quả nhiên nhìn thấy phần mộ của Dược Viêm Hải, sau phần mộ là một lầu gác và một mảnh đất trống, không có phát hiện gì đặc biệt.
“Dương Trấn Nam, ngươi đại bất kính với phụ thân ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”, Dược Linh Vũ xông tới tức giận hét lên.
“Chẳng lẽ lần này phí công một chuyến rồi sao?”, Dương Trấn Nam nghi ngờ.
“Gâu gâu!”, đúng lúc đó, Tiểu Hắc trèo lên phần mộ rồi kêu lên, cũng không biết nó chạm phải cái gì, khoảng đất trước phần mộ bắt đầu chuyển động.
“Không ổn!”, sắc mặt Dược Linh Vũ thay đổi, y không chút do dự mà vội đánh về phía Tiểu Hắc.
Y ra tay rất nhanh nhưng Dương Trấn Nam còn nhanh hơn, đã sớm hơn một bước ngăn lại trước mặt Dược Linh Vũ, không cho y đả thương Tiểu Hắc.
“Khóa trận giết bọn chúng!”, Dược Linh Vũ biết không còn cách nào giấu tiếp được nữa, hét lên mới người bên cạnh.
“Giết!”, Bao Liệt Băng, Đồng Sử dẫn theo những người khác xông lên chém giết Dương Trấn Nam.
Bọn chúng ra tay bằng tất cả sức lực của mình, hoàn toàn không hề nể mặt ai, phải giết chết đám Dương Trấn Nam.
“Chó cùng rứt giậu, cùng xử lý phản tặc!”, Dương Trấn Nam sớm đã chuẩn bị phòng ngự, cầm Nghịch Long thương xông về phía đám người chuẩn bị ra tay.
“Ha ha, đây là Dược Vương các của bọn ta, từ khi các người vào đây, chắc chắn cũng không thể sống sót quay về”, Dược Linh Vũ cười gằn.
Dương Trấn Nam mang theo rất nhiều người, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng ở đây là địa bàn của Dược Vương các, chủ lực của Dược Vương các đều ở đây, dựa vào một mình Dương Trấn Nam sao có thể chống lại bọn chúng?
Dương Trấn Nam sẽ liều lĩnh nhảy vào miệng cọp như vậy sao?
“Cuối cùng cũng có thể khai sát giới rồi, ta nhịn đến mức ngứa hết tay rồi nè!”, một người trong đám cấm vệ quân kêu lên.
Người này rõ ràng chính là Khỉ Gầy giấu mình trong cấm vệ quân, Dược Linh Vũ không hề nhìn thấy