Đệ thập chương: Không nỡ xa mẹ? Thật ra nàng không nỡ xa tỷ tỷ mới đúng chứ?
Đây là một năm ăn tết bi thương nhất tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từng trải qua, nàng không được xem pháo hoa mình muốn xem, đã say rượu lại còn hoàn toàn bại trận dưới tay muội muội mình.
Trong lúc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh bi thương, ngày tháng "vèo" một cái trôi qua.
Yêu nghiệt không đáng tin cậy hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm mẫu thân đại nhân Nhậm gia của chúng ta sau khi gây họa cho hai đứa con gái của mình xong, vẻ vang rời sân khấu, hay nói đúng hơn là tiếp tục không đáng tin cậy và không có trách nhiệm đi mất.
Vì vậy hai vị tiểu thư Nhậm gia từ năm trước dằn vặt mãi cho đến năm nay rất nhanh lại bị vứt bỏ.
Cũng may đây không phải bị vứt bỏ lần một lần hai, đã từng có kinh nghiệm bị vứt bỏ cho nên hai vị tiểu thư rất nhanh đã thích ứng.
Dưới tình huống tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh sống có nề nếp và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ gây họa cho các vị đại thúc đại thẩm tiểu bằng hữu lão bằng hữu trong tiểu khu cổ tích.
Ngày từ lạnh trở sang nóng, từ mùa đông tới mùa xuân sau đó tới mùa hè. Trong lúc ấy, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh từ khi trải qua buổi sinh nhật đầy lừa dối kia thế nhưng cũng may năm nay có một muội muội mừng sinh nhật cùng nàng, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng có một bữa sinh nhật có tỷ tỷ làm bạn đồng thời còn được phép cho ăn rất nhiều bánh kem và kẹo.
Nghỉ hè xong nhập học, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đã lên lớp lá rồi. Nàng lớn rất nhanh, sau đó tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta rốt cuộc cũng đến tuổi có thể đi học rồi.
Mọi người trong tiểu khu rốt cuộc cũng được giải phóng, tiểu yêu nghiệt Nhậm Yên Vũ hiện tại có thể chuyên tâm mà đi yêu nghiệt nhà trẻ rồi.
Cái gọi là không nỡ xa mẹ, chính là trong lúc trẻ nhỏ lớn lên tới thời kỳ trưởng thành sản sinh một loại cảm giác không muốn rời xa mẹ, khi không nhìn thấy mẹ, trẻ nhỏ sẽ có biểu hiện lo âu, sẽ bất an khóc lớn, nhưng đây là hiện tượng bình thường, sau khi trải qua vài ngày, trẻ nhỏ sẽ thích ứng hoàn cảnh mới là có thể xoa dịu.
Nhà trẻ là nơi rất dễ dàng thấy được tình huống này.
Thế nhưng cái loại không nỡ xa mẹ này, sau khi Nhậm Yên Vũ nhiều lần bị Nhậm Thanh Nghiên vứt bỏ, đương nhiên không có tồn tại trên người Nhậm Yên Vũ. Cho nên ngày đầu tiên tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đến trường, những tiểu bằng hữu khác đều đang gào khóc không chịu vào lớp, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta vẻ mặt bình tĩnh lôi kéo tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh.
Tất cả tiểu bằng hữu đều được baba mama đưa đến, chỉ có tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ là do tỷ tỷ chỉ có 6 tuổi Nhậm Bình Sinh đưa đến. Tiểu muội muội khả ái như thế vậy mà lại không có cha mẹ đi cùng, cỡ nào tội nghiệp a, tạo thành tổn thương to lớn thế nào cho tâm hồn đứa trẻ a!
Lão sư đồng thời khiển trách Nhậm Thanh Nghiên người mẹ không có trách nhiệm cùng người cha không biết đang ở góc nào trên thế giới, vạn phần cảm thông với tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ.
Nhìn đi a, đáng yêu cỡ nào a, dù chỉ được tỷ tỷ đưa tới thế nhưng hoàn toàn không có khóc a~ đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Kỳ thực tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ tràn ngập hiếu kỳ đối với nơi mà tỷ tỷ Nhậm Bình Sinh mỗi ngày đều đến sau đó chiều tối mới về. Nàng cảm thấy, nơi mà mỗi ngày tỷ tỷ đều sáng sớm đi chạng vạng về phi thường vui. Cho nên thật ra không phải nàng hiểu chuyện không khóc, mà là thật sự rất mới mẻ a. . . hơn nữa. . . không nỡ xa mẹ? Thật ra nàng không muốn xa chị mới đúng chứ?
Quyết định xem có nên khóc hay không khóc khi tỷ tỷ còn ở bên cạnh nàng?
Nhưng mà sau khi tất cả chuyện nhập học đều xong xuôi, sau khi Nhậm Bình Sinh trở lại lớp của mình. . . sau khi tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh.
Tuyệt kỹ của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ là gì? Cố gắng qua một năm sẽ quên thôi mà đúng không? Chúng ta cùng nhau cố gắng một chút đi~~ ai ui~
"Oa a a a a a. . ." Lão sư lớp khác chỉ cảm thấy ma âm xuyên qua tai! Da đầu tê rần. . .
"Oa a a a a a a. . . Tỷ tỷ a a a a a. . ."
"Trời ơi!"
Oh no! Tiểu mỹ nữ ngươi thì ra là bom nguyên tử a nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không có gì trong cơ thể lại chứa năng lượng cường đại a?!
Lại thêm một chuyện thực tế chứng minh rõ ràng!
Thực tế chứng minh tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta thật ra rất có lực kêu gọi.
Trong lúc bị ma âm của nàng điều khiển, các tiểu bằng hữu vốn đã khóc không ngừng được bây giờ càng dốc sức khóc.
Các lão sư đau đầu vạn phần, chỉ cảm thấy tiểu hài tử nhập học năm nay đặc biệt khó giữ a?!
Tình trạng này duy trì một ngày, trong lúc các lão sư sắp tự sát tập thể, rốt cuộc cũng tới giờ tan học. Liên tiếp các tiểu quỷ được người lớn mang đi, chỉ còn lại một kẻ đầu sỏ vạn phần khả ái gây nên việc này còn ngồi trong lớp gào khóc.
"Tiểu Vũ~ tới đây lão sư bồng có được không?"
"Dạ." Từ nhỏ đã quen bị tùm lum người bồng tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không có bất cứ cái gì gọi là sợ người lạ, rất ngoan ngoãn để lão sư bồng, sau đó: "Oa a a a a. . . tỷ tỷ. . ." Vẫn còn muốn khóc thêm chút.
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đang ra sức khóc a, lão sư đang ra sức dỗ a, sau đó tiểu mỹ nữ Nhậm Bình Sinh của chúng ta rốt cuộc mang theo bảo mẫu xuất hiện trước cửa lớp.
Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đã quen với tiếng khóc của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, vừa mới tới cửa chính là một tiếng "Ồn muốn chết! Câm miệng lại!" Chỉ là nàng quen thói thôi, càng thêm quen thói nghe tiếng Nhậm Yên Vũ khóc thì nàng sẽ mắng to mà thôi.
"Hức~ " Nhậm Yên Vũ lập tức nín.
"Còn khóc nữa ta nhét ngươi vào bồn cầu giật nước!" Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh lại nói thêm một câu.
"Bảo bảo không khóc!" Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ run rẩy a run rẩy trả lời.
"!!" Lão sư hoảng sợ sửng sốt!
Bậy bạ ghê a nhà trẻ của bọn họ từ khi nào xuất hiện một tỷ tỷ hung hãn như thế! Nên dạy dỗ lại con trẻ cho tốt đi có được hay không?! Lẽ nào đây là vấn đề nhân phẩm? Tại sao nàng gầm một cái rồi không khóc nữa?
Bởi vì dỗ cả ngày cũng không có hiệu quả các lão sư cảm thấy vô cùng tổn thương, vừa tổn thương đặt tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ xuống đất để tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vẻ mặt hung hãn dắt đi vừa thầm chảy hai thác nước mắt trong lòng a!
Chẳng lẽ lão sư ở nhà trẻ dịu dàng là sai sao? Nhưng mà rốt cuộc cũng hiểu ra trước mặt bọn họ chính là một đứa M, hiện tại bọn họ phải làm sao bây giờ đây nằm vật xuống đất làm sao bây giờ đây! Khóc!
Sau khi Nhậm Yên Vũ bị tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh mắng vài câu như vậy rốt cuộc ngoan ngoãn rồi, sau đó nắm tay tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh chuẩn bị đi về.
"Đợi đã!" Tỷ tỷ hung hãn, hung hãn quay đầu lại, "Ngươi là kẻ ngu ngốc à? Lão sư không dạy ngươi lúc ra về phải nói tạm biệt với lão sư à?!"
"!" Nhậm Yên Vũ sợ ngây người.
"!" Các lão sư cũng sợ ngây người.
"Oa a a a. . . lão sư không có dạy." Nhậm Yên Vũ khóc lớn. Nàng rất ủy khuất, lão sư thật sự không có dạy mà~
"A, ha ha, ha ha a. . ." Xin lỗi. . . lão sư còn chưa kịp dạy a.
Lão sư run rẩy a run rẩy phát hiện chính mình cũng sắp biến thành M rồi làm sao bây giờ bọn họ thật tình không muốn trở thành thuộc tính đó.
Mặc kệ nói như thế nào, tiểu mỹ nữ Nhậm