Đệ thập nhất chương: Ngồi xuống?! Tã của bảo bảo hôn lên mặt mẹ rồi!!
Tết năm nay, mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên đặc biệt trở về sớm, cũng không biết vì năm ngoái đi về bất ngờ được con gái nhỏ chào đón hay bởi vì gần đây mẫu thân đại nhân chúng ta du lịch đến mệt mỏi. Nói chung năm nay mẫu thân đại nhân của chúng ta về sớm gây họa cho con gái mình.
Do năm nay trở về khá sớm, cho nên tiểu thư Nhậm Bình Sinh và nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ có thể may mắn được đi siêu thị cùng mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên sắm đồ tết~ đúng là quá hạnh phúc a~
Buổi sáng chuẩn bị sắm đồ tết, mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên của chúng ta. . . ngủ quên. . . ma~ nhưng mà không phải 'không có trách nhiệm' đồng nghĩa với mẫu thân đại nhân của chúng ta sao? Cho nên không sao hết không sao hết~ chỉ là. . . mẫu thân đại nhân, ngài tiếp tục ngủ nữa, chỉ sợ bầu trời sẽ tối đen a~
"Tỷ tỷ. . . chừng nào mẹ mới đến?" Tết năm nay Nhậm Yên Vũ 4 tuổi đứng trước mặt Nhậm Bình Sinh, vẻ mặt chờ mong hỏi~ siêu thị a, tỷ tỷ muốn đưa mình đi siêu thị~ Nhậm Yên Vũ rất vui vẻ, ngẫm xem hôm nay tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn vặt gì cho mình đây?
Nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ, chẳng lẽ không phải mẹ đưa ngươi đi siêu thị sao? Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ quả quyết bày tỏ người mẹ không có trách nhiệm kia chỉ là vật phẩm đi kèm thôi hả?
Nhậm Bình Sinh cau mày, cau mày, lại cau mày, "Chắc là ngủ quên rồi, chúng ta đi gọi nàng dậy đi." Tiểu Nhậm Bình Sinh ngài quả thật hiểu rõ mẫu thân đại nhân của mình. . . đây gọi là may mắn hay là bất hạnh?
Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ năm nay còn chưa tới 4 tuổi vẫn chưa thành công tháo chiếc tã kia ra, cái mông nhỏ lắc lư lắc lư đi theo sau tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, rốt cuộc đi tới mở cửa phòng mẫu thân đại nhân của mình.
Mẫu thân đại nhân. . . quả nhiên còn đang ngủ.
"Tỷ tỷ. . . mẹ còn ngủ. . ." Đôi mắt Nhậm Yên Vũ ủy khuất, sao mẹ còn ngủ a? Tỷ tỷ sẽ không đưa mình đi siêu thị, mẹ nhanh thức dậy đi! Không thôi thời gian bảo bảo được ở lại siêu thị sẽ ngắn hơn một chút nha~
"Đi gọi mẹ dậy." Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Thanh Nghiên nằm trên giường, quay qua Nhậm Yên Vũ ra lệnh.
"Dạ." Muội muội luôn luôn tuân mệnh tỷ tỷ lập tức trả lời, hớn ha hớn hở chạy tới bên giường Nhậm Thanh Nghiên, "Mẹ~~~ thức dậy~~~~ "
Nhậm Thanh Nghiên vung tay lên, xoay người tiếp tục ngủ.
"Ai da~ " Nhậm Yên Vũ bị tay Nhậm Thanh Nghiên đánh trúng, bịch một cái mông chạm xuống đất, có chút đau, "Hu hu hu. . ." Nhưng mà bảo bảo đã sắp 4 tuổi rồi, không thể khóc hoài~ Nhậm Yên Vũ tự an ủi mình, sau đó tiếp tục đứng lên, hoàn thành sứ mệnh tỷ tỷ giao cho.
Mẹ thật xấu xa, làm bảo bảo không thể đi siêu thị, còn khiến mông mông bảo bảo hun mặt đất, mông mông đau quá. . .
Nhậm Yên Vũ rất giận rất giận bật người dậy, hai tay chống nạnh, bắt chước động tác bình thường của Nhậm Bình Sinh, quay qua Nhậm Thanh Nghiên hung dữ nói: "Cái tên ngu ngốc ngươi! Còn không rời giường!" Nhị tiểu thư, kỳ thực ngài đã muốn bắt chước tỷ tỷ lâu lắm rồi đúng không? Rốt cuộc cũng có cơ hội, chúc mừng ngài!
Nhậm Thanh Nghiên hoàn toàn không nhúc nhích, xem ra công lực của nhị tiểu thư còn cách tiểu thư một đoạn rất xa xôi. Bắt chước tỏ ra ngầu ngầu thất bại, nhị tiểu thư cảm thấy mình có chút mất mặt, nàng vô cùng tức giận phi thường tức giận.
"Hừ~ " Nhị tiểu thư ngài "hừ" rất giống tiểu thư "hừ", một lần nữa chúc mừng ngài. Quả nhiên danh sư xuất cao đồ~
Nhậm Yên Vũ bò nha bò nha, bò lên giường, sau đó quay qua đầu Nhậm Thanh Nghiên, nhắm ngay mặt Nhậm Thanh Nghiên, đặt mông ngồi xuống!
Ngồi xuống?! Tã của bảo bảo hôn lên mặt mẹ rồi!!
"Mẹ thức dậy!! Mặt trời chiếu đến mông rồi!" Quả quyết ấn mông xuống mặt có được hay không?!
Nhị tiểu thư, chiếc tã của ngài có sạch không? Sẽ không là đồ hôm qua chứ? Mẫu thân đại nhân bày tỏ cái giá của ngủ nướng thật tình chịu không nổi~
Chiếc tã siêu thông thoáng trong truyền thuyết vốn không có tồn tại! Bày tỏ quảng cáo là không thể tin tưởng, mẫu thân đại nhân sắp bị tã đè ngộp chết!!
Nhậm Thanh Nghiên không thở được! Phút chốc bật dậy từ trên giường!
"Ai yo!" Bảo bảo, mang tã ngồi lên mặt người khác là không có lễ phép nha, sẽ bị báo ứng nha~
Sức lực Nhậm Thanh Nghiên lớn vô cùng, Nhậm Yên Vũ quả quyết té từ trên giường xuống đất. Lúc này thì mặt chạm đất rồi, chiếc tã cũng không thể nào đỡ cho gương mặt của tiểu mỹ nữ, bày tỏ chính mình rất bất lực.
"Wa a!" Mẫu thân đại nhân thiếu chút nữa bị ngộp chết, la lên một tiếng kinh hãi, rốt cuộc cũng trở về với nhân gian rồi hả mẫu thân đại nhân?!
"Oa a a a a a. . ." Dáng vẻ cún con nằm trên đất rất gian nan rất đau a! Nhậm Yên Vũ gào khóc, cho nên mới nói, báo ứng đôi khi đến rất nhanh.
Chẳng biết tại sao, Nhậm Bình Sinh thấy tình huống như vậy đột nhiên có cảm giác áy náy. Chắc chắn là phải có áy náy chứ tiểu thư? Chủ mưu phía sau việc này không phải là ngươi sao?
Sáng sớm Nhậm gia vẫn còn náo nhiệt như vậy, quản gia đang tưới cây ở dưới lầu bày tỏ đã thật lâu rồi không được nghe tiếng khóc có sức sống như vậy của nhị tiểu thư, đúng là hoài niệm a~
Hoài niệm cái nồi!
Tuy cách thức có hơi quỷ dị, kết thúc có hơi thê thảm, nhưng Nhậm nhị tểu thư dù sao cũng đã thành công gọi Nhậm Thanh Nghiên thức dậy, vì vậy một nhà ba người vô cùng vui vẻ đi siêu thị. = =||||
Đối với khâu sắm đồ ăn tết, ba người không ai có kinh nghiệm, vì vậy. . .
"Tỷ tỷ, ta muốn mua khoai tây chiên."
"Không được, khoai tây chiên không thể ăn nhiều."
"Tối giao thừa ta muốn ăn khoai tây chiên, không muốn ăn cơm."
"Tối giao thừa không ăn cơm chỉ ăn khoai tây chiên sẽ như lát khoai tây."
"Như lát khoai tây là như thế nào?"
"Tròn tròn."
"Tỷ tỷ nói xạo, khoai tây chiên rõ ràng dẹp dẹp."
". . . Khoai tây là tròn tròn, đồ con nít như ngươi nói cũng không hiểu, ta không nói chuyện với ngươi nữa." Tiểu thư đã sắp 7 tuổi rồi, tuổi có lớn cũng không trưởng thành chút nào.
"Ai da~ tối giao thừa chúng ta cùng nhau ăn thịt bò sau đó uống rượu đỏ, lãng mạn cỡ nào a~ " Nhậm Thanh Nghiên say sưa.
Nhậm Yên Vũ lập tức nhảy dựng lên~ "Bảo bảo cũng muốn uống rượu đỏ."
Nhậm Bình Sinh lạnh lùng liếc mắt, "Uống rượu đỏ sẽ biến thành giống như mẹ ngươi cũng muốn uống à?"
Nhậm Yên Vũ lập tức lắc đầu, "Bảo bảo không