Đệ thập thất chương: Chuyện không quan trọng như công - thụ cứ như thế vui vẻ quyết định rồi~
Tân niên năm Nhậm Bình Sinh 8 tuổi trải qua rất là hãm hại, giữa vẻ mặt kinh khủng của tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ 5 tuổi, các nàng trải qua một mùa tết rất hãm hại rất ầm ĩ.
Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta rất ủy khuất, "Tỷ tỷ, năm nay không có pháo hoa rồi hả?"
Dù cho Nhậm Bình Sinh của chúng ta có bản lĩnh thông thiên, thế nhưng tại một nơi lạnh lẽo chỉ có thể ôm túi chườm nóng mặc áo bông bất cứ lúc nào cũng có thể đông lạnh tại chỗ, không có cách nào biến ra pháo hoa, ở một nơi lạ lẫm đúng là không tốt.
"Không có." Vừa thoát khỏi cái ôm gấu nâu sau đó lại bị một đám người vây đến xem tâm tình của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đặc biệt không tốt.
"Tỷ tỷ~ năm nay không có cái gì ăn ngon đó rồi hả?"
"Ừ." Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vô tình tuyên bố như vậy.
". . ." Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ ủy khuất cố gắng nhịn khóc. Pháo hoa của nàng. . . đồ ăn ngon của nàng. . .
Sát khí trên người tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh có lẽ vì đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cho nên nhất thời còn đang thích ứng, vậy mà lại giữa một đám người ngoại quốc kỳ kỳ quái quái cơ bản đều cao ơi là cao này hoàn toàn không có cách nào. Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đáng thương và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ chỉ có thể bị trêu chọc.
"Nhậm! Con gái của ngươi thật đáng yêu!"
"Ai zui~ nào có nào có~ ha ha ha." Kỳ thực đã hoàn toàn đắc ý quên mình rồi.
"Nhậm! Ngày mai mang con gái của ngươi dự tiệc tối của chúng ta đi! Bạn bè của ta nhất định cũng muốn ngắm tiểu mỹ nữ đẹp như thế."
"Ai zui~ tụi nó sẽ mắc cỡ a."
"Con nít lúc nào cũng phải ra ngoài tôi tôi luyện luyện, Nhậm! Ngày mai chúng ta chờ ngươi."
"Nói cũng đúng, ngày mai nhất định ta sẽ đưa hai đứa nó theo."
"Hai vị mỹ nữ, ăn mặc đẹp chút nha."
Vì vậy giữa đoạn đối thoại đó, mẫu thân đại nhân hãm hại con gái lại đem Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh ra hãm hại.
Cũng không biết tại sao người ngoại quốc lúc nào cũng thích làm tiệc tối này tiệc tối kia, sáng sớm hôm sau, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đã bị ăn mặc đẹp đẽ xuất phát lên đường. Cũng may sau khi nghỉ ngơi một ngày, sát khí trên người tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh rốt cuộc cũng thích ứng hoàn cảnh mới, bắt đầu phát huy tác dụng của mình. Cho nên tối đó, hai vị tiểu mỹ nữ trở thành hai đóa Bạch Liên Hoa a Bạch Liên Hoa có thể chụp vào ống kính nhưng không thể khinh nhờn~
"Hi! Peter, đến xem hai người bạn mới của chúng ta." Sau tiếng kêu của người đàn ông, một người phụ nữ đưa một bé trai ăn mặc đẹp đẽ đi đến. Da của cậu bé vô cùng trắng, đôi mắt xanh lam, tóc màu vàng kim vô cùng xinh đẹp. Rõ ràng hắn lớn hơn Nhậm Bình Sinh một chút, bị mẹ đưa tới rất lịch thiệp gật đầu chào hỏi hai vị đại mỹ nữ Nhậm gia: "Chào các ngươi, ta là Peter, rất vui được biết các ngươi." Hiếm thấy, người ngoại quốc nhỏ tên Peter này vậy mà lại có thể nói được tiếng Trung Quốc.
Nhậm Bình Sinh nắm tay Nhậm Yên Vũ đứng ở đó nhìn tiểu bằng hữu ngoại quốc kia nói tiếng Trung, vẻ mặt nghiêm túc, đến môi trường mới khiến hai người nhiều ít cũng có khẩn trương, cũng may gia giáo Nhậm Bình Sinh tốt, chịu sự ảnh hưởng của Nhậm Bình Sinh nên gia giáo của Nhậm Yên Vũ cũng vô cùng không tệ, cho nên tuy hai vị mỹ nữ có điểm khẩn trương và không quá muốn nói chuyện, thế nhưng vẫn thùy mị nết na bắt chuyện với cậu bé.
Cậu bé phụng mệnh của mẹ đưa hai vị tiểu mỹ nữ này đi giới thiệu cho các tiểu bằng hữu khác. Cậu bé ga lăng đưa hai vị thục nữ đi đến chỗ các người lớn không ngó đến, vì vậy. . .
"Hi! Xem ta đưa đến hai vị tiểu mỹ nữ cho các ngươi này." Cậu bé ga lăng sau khi rời khỏi người lớn nháy mắt liền thay đổi, sau đó chính là, một đám con trai hô to "Mỹ nữ" cùng một đám con gái hô "Chỉ là hai đứa tiểu quỷ mà thôi" vân vân, Nhậm Bình Sinh hận thấu xương tên phúc hắc này! Còn Nhậm Yên Vũ thì hiểu ra, đối nhân xử thế còn có thể loại này. Đây là kinh nghiệm rất quý giá, bởi vì lực đả thương quá lớn, cho nên dù không muốn học, thế nhưng tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta vẫn nghiêm túc ghi nhớ đạo lý đối nhân xử thế này.
Kỳ thực những thứ này một chỗ tốt cũng không có để học.
Đương nhiên trong ngôn ngữ của tụi con trai hôm đó thật ra cũng có chút chọc ghẹo Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh, thế nhưng lúc đó sát khí trên người Nhậm Bình Sinh đã phát ra 100% rồi, cho nên tụi con trai chọc ghẹo cũng không đạt được cái gì. Lại bởi vì đều là một đám tiểu quỷ trước và sau mặt người khác đều không giống nhau, cho nên dù hoàn toàn bất lợi trước một tiểu quỷ 8 tuổi, bọn chúng cũng sẽ không nói ra.
Đương nhiên trong đó cũng có một phần do mặt mũi. Nói chung, dùng lời Nhậm Yên Vũ mà nói chính là: Hôm đó tỷ tỷ thật sự rất ngầu a!
Tỷ tỷ rất ngầu a và mẫu thân đại nhân luôn luôn cố ý vô tình hãm hại con gái cùng nhau ở lại ngôi nhà này. Cũng may phòng ở đây vô cùng lớn, cho nên hoàn toàn có thể chứa được đoàn người.
Vào đêm tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ có chút lạ giường ngủ không được. Nàng luôn luôn nghe thấy tiếng tích tích tác tác ở bên ngoài là tại sao a? Có phải có ma không nha~ tỷ tỷ ta sợ~
Vì vậy Nhậm Yên Vũ lạ giường hoàn toàn ngủ không được lay tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cũng có chút lạ giường ngủ không ngon lắm dậy.
"Sao vậy?" Đã hoàn toàn biến thành người theo thuyết vô thần tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mơ mơ màng màng hỏi. Giọng điệu không tốt lắm, vốn là không phải hoàn toàn không ngủ được, thật vất vả ngủ được lại bị đánh thức, điều này làm tâm tình Nhậm Bình Sinh không tốt, nhưng mà cũng may là sống chung ba năm rồi, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đối với tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẫn có chút cảm tình, cho nên không đến mức giống như trước đây khó chịu liền tát một cái, đương nhiên, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng đã quen bị tỷ tỷ khó chịu các loại, đối với gương mặt thối hiện tại của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đã hoàn toàn coi như không nhìn thấy, cho nên mới nói. . . thói quen a. . . thật sự rất đáng sợ.
Hôm nay đã hoàn toàn thói quen với đối phương Nhậm Yên Vũ cũng quen thói tội nghiệp quay qua nói với tỷ tỷ rằng: "Tỷ tỷ. . . Tiểu Vũ nghe bên ngoài có tiếng động, bên ngoài có ma a tỷ tỷ." Mặc kệ nói như thế nào, độ tuổi này vẫn có điểm sợ ma.
"Lão sư nói trên thế giới này không có ma." Chủ nghĩa vô thần giả* không giới hạn tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không thèm để ý, "Nhanh đi ngủ, không thôi ngày mai ngươi sẽ không thể rời giường."
*Giả này là người
"Dạ. . ." Bị Nhậm Bình Sinh nói như vậy, Nhậm Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là tội nghiệp nằm xuống.
Vì vậy 5 phút sau. . .
"Nhưng mà tỷ tỷ. . . bên ngoài thật sự có tiếng động." Giọng nói này cỡ nào tội nghiệp a~
Bởi vì giọng nói thật sự quá đáng thương, cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cũng chăm chú nghe một hồi, phát hiện bên ngoài quả thật có tiếng động, nhưng mà tiếng động này rất kỳ lạ a, lẽ nào thật sự có ma?
Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ ghé đầu cùng nhau tỉ mỉ nghe.
Hình như không chỉ một con ma. Âm thanh ma phát ra cũng thật là kỳ quái.
"Tỷ tỷ, tại sao âm thanh quỷ phát ra lại là "A~ ưm ưm ưm~ [email protected]#¥%...' a?" Tiểu mỹ nữ bắt chước theo thật ... a~
Kỳ thực Nhậm Bình Sinh cũng không hiểu lắm, "Vậy chắc không phải ma, mà là người? Tại sao lại kêu như vậy? Chẳng lẽ nàng rất đau?" Nhậm Bình Sinh cau mày