Đệ thập bát chương: Cái chương ngu ngốc này tác giả lấy không ra tựa đề
Tân niên hãm hại này trôi qua trong tiếng bước chân đến gần ngày khai giảng, rốt cuộc cũng kết thúc, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ mang theo kiến thức học được ở Nga, về nước rồi. Cho nên mới nói, vẫn là Trung Quốc tốt.
Sau khi khai giảng, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta vô ý tiếp xúc với đàn dương cầm, đàn dương cầm thật sự là một nhạc khí rất có cảm giác nghệ thuật, người đàn dương cầm nhìn qua rất đẹp mắt, sau đó tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta không hề thiếu tế bào nghệ thuật nhưng bên trong tế bào lại hoàn toàn không có cảm giác với âm nhạc rất bi thảm mà mê đàn dương cầm.
Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh hiếu học sau mấy tháng đấu tranh, rốt cuộc cũng quyết định, nàng muốn đi học đàn dương cầm.
Cũng may mặc dù nàng hoàn toàn không có tế bào trên phương diện này, nhưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh thông minh vẫn vô cùng chăm chú chịu khó cố gắng khắc khổ, cho nên mấy tháng sau, cũng học đàn khá ra hồn.
Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh vẫn luôn rất chăm chú, cho nên nếu đã bắt đầu học chơi đàn, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh sẽ không đơn giản mà buông tha, tuy sau khi trải qua mấy tháng thực tập, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cũng phát hiện kỳ thực nàng dường như không quá thích hợp trải nghiệm loại hình nghệ thuật này. Cái chuyện làm nhiều ăn ít như vậy, mặc kệ là xảy ra trên người của ai, nhiều ít cũng có chút bi thương. Nhưng thật ra tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh không có một câu oán hận, chăm chăm chú chú đi học, mỗi cuối tuần đều đến lớp dạy đàn, mặc kệ có thích hay không cũng sẽ không trốn học. Nhưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh không có một câu oán hận không có nghĩa là tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng không có một câu oán hận.
Bởi vì nguyên do đến trường của Nhậm Yên Vũ, vốn đã bị vây trong cô đơn tịch mịch sống xa tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, thời gian gặp nhau vốn đã không nhiều, thật vất vả mới có được một ngày Chủ Nhật, tỷ tỷ lại muốn đi học vẽ lại muốn đi học đàn, thời gian gặp nhau bồi dưỡng tình cảm đã giảm đi rất nhiều, thành thật mà nói tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ không thiết ăn uống, cả ngày u sầu.
Mắt thấy kỳ nghỉ hè này lại sắp trôi qua kỳ nghỉ hè sau thời gian gặp mặt càng thêm ngắn, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ở một buổi chiều cuối tuần, lúc Nhậm Bình Sinh muốn đi học đàn dương cầm, Nhậm Yên Vũ ầm ầm ĩ ĩ muốn đi theo.
Nhiệt tình đối với học đàn dương cầm của Nhậm Bình Sinh đã giảm thiểu rất nhiều, chỉ vì tính cách dẫn đến nàng không phải là loại người nhiệt tình ba phút, nếu đã học thì học đến cùng, nhưng dù sao đàn dương cầm cũng là một môn rất khô khan, nếu Nhậm Yên Vũ muốn đi, Nhậm Bình Sinh nghĩ, đưa nàng theo chơi cũng tốt, tuy không thể chơi cùng nàng, nhưng rảnh rỗi thì nhìn thôi cũng tốt.
Vì vậy hai tỷ muội như keo sơn này, một ngày không gặp như cách ba thu rốt cuộc cũng chịu không được nỗi tương tư = =||||| cùng dắt tay nhau đi.
Tuy Nhậm Bình Sinh không có nhiều thiên phú, cũng may học tập chăm chú, cho nên thật ra lão sư dạy đàn rất thích nàng, nhưng chỉ bởi vì thường ngày tiểu bằng hữu này vô cùng chăm chú, trên người lúc nào cũng mang theo tinh thần nghiêm chỉnh rất khó đến gần, cho nên mặc dù thích cũng không hợp ý nhau bao nhiêu. Nhưng mà Nhậm Yên Vũ thì khác, đúng lúc nàng như hai thái cực với Nhậm Bình Sinh, thường ngày bán moe thu hoạch lòng người và này nọ là sở trường giống như ăn cơm, cho nên lúc này đây Nhậm Bình Sinh dắt Nhậm Yên Vũ đến, rất thành công tai họa cho các lão sư và phụ huynh bạn học vân vân người có liên can.
"Tiểu muội muội tên là gì vậy~ "
"Ta là Nhậm Yên Vũ, 5 tuổi rồi, tỷ tỷ nói khai giảng ta sẽ lên lớp chồi." Sắp lên lớp chồi rồi, tuy Nhậm Yên Vũ không có cách xử thế chăm chú như Nhậm Bình Sinh, nhưng cũng may thiên phú tốt, cho nên trên các phương diện tuyệt đối phát triển không kém Nhậm Bình Sinh. Ngôn ngữ phát triển như bay như bay, đương nhiên dùng lời của Nhậm Bình Sinh mà nói, đây là do nàng dạy dỗ tốt.
Tiểu mỹ nữ ngoan ngoãn đáng yêu loli ăn mặc thời thượng, dùng dáng vẻ con lai, thục nữ mà nói ra tên mình, sau đó còn tặng kèm một nụ cười hạng nhất hạng nhất. Ôi~ mấy người chờ học đàn bị moe té bịch bịch.
"Tiểu Vũ đến đây học đàn à? Tiểu Vũ cũng muốn học đàn piano hả?" Văn Mặc là lão sư huy chương vàng của trường dạy đàn, có rất nhiều học sinh, dạy học cũng phi thường tốt. Nhưng mà bởi vì đã có rất nhiều học sinh, cho nên Văn Mặc rất ít khi nhận học sinh, thế nhưng Nhậm Yên Vũ này. . . nàng rất muốn nhận làm đồ đệ nha làm sao bây giờ~
Đương nhiên Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không biết mình lại có thêm một fan, vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn tỷ tỷ học đàn trong căn phòng kia, ngoan ngoãn chờ, đáp: "Tỷ tỷ đến đây học đàn, Tiểu Vũ đến chờ tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ ngươi đến đây học đàn a? Tỷ tỷ ngươi tên là gì?"
Nhậm Yên Vũ chưa trả lời, quản lý viên đã vội vàng giúp Nhậm Yên Vũ trả lời câu hỏi của Văn Mặc, "Chính là Nhậm Bình Sinh, các nàng là tỷ muội."
"Nhậm Bình Sinh?" Văn Mặc chớp mắt, liền nhớ ra," Chính là Nhậm Bình Sinh kia a, Tiểu Vũ, Nhậm Bình Sinh là tỷ tỷ của ngươi?" Văn Mặc rất có ấn tượng với Nhậm Bình Sinh, lúc Nhậm Bình Sinh vừa đến, bà chủ trường dạy đàn liền định để Văn Mặc nhận học sinh này, nhưng trên tay Văn Mặc đã có quá nhiều học sinh, hơn nữa trước đó nàng nhìn Nhậm Bình Sinh cũng không cảm thấy đứa trẻ này có thiên phú. Sau đó lại nghe Nhậm Bình Sinh là tiểu thư của gia đình có tiền, Văn Mặc lại cảm thấy Nhậm Bình Sinh chỉ là con của một gia đình có tiền, nhiệt tình ba phút đến chơi với đàn, cho nên từ chối, không nhận Nhậm Bình Sinh. Lúc này vừa nghe Nhậm Yên Vũ nói là muội muội của Nhậm Bình Sinh, thoáng cái Văn Mặc liền nhớ ra.
Đương nhiên Nhậm Yên Vũ không nghĩ đến trong lòng Văn Mặc đã xoắn nha xoắn nha xoắn nha thành một cái bánh quai chèo, vẫn ngồi đó ngoan ngoãn nói: "Dạ, chờ tỷ tỷ về nhà."
"Vậy Tiểu Vũ có muốn học đàn dương cầm không?" Văn Mặc tiếp tục dụ dỗ.
Hiển nhiên Nhậm Yên Vũ chưa từng lo lắng đến vấn đề này, nhưng lại cảm thấy học đàn dương cầm dường như cũng không tệ, tỷ tỷ thích người đánh đàn dương cầm, mỗi ngày đều nói người đánh đàn dương cầm rất đẹp, vậy Tiểu Vũ học đàn nhất định tỷ tỷ sẽ càng thích Tiểu Vũ rồi. Nhậm Yên Vũ cảm thấy