Đệ tứ thập bát chương: Hiện Thực nha~~~ ta biết ngài ốm đói, nhưng lúc này ngài quả thật quá ốm đói rồi
Lần này Nhậm Yên Vũ thật sự kinh hoàng, kinh hoàng đến đầu óc trống rỗng, những tính toán, những âm mưu dụ dỗ tỷ tỷ các loại, lúc này tất cả đều cách nàng rất xa, tất cả đều chạy ra ngoài tư duy.
Vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ là không thể bắt, dù biết không thể nhưng vẫn liều mạng chiếm hữu, cho rằng tỷ tỷ chỉ có hảo cảm với mình, nếu không sẽ không lén hôn mình vào buổi tối sốt cao năm lớp 5. Nhậm Yên Vũ vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, dù nàng sốt đến mơ màng thiếu chút nữa đi nửa mạng, cho nên nàng không nghe được Nhậm Bình Sinh nói gì với mình, nhưng nàng có thể cảm giác được, Nhậm Bình Sinh hôn nàng, vì việc này mà nàng nghĩ Nhậm Bình Sinh có chút chút thích mình, cũng là động lực để nàng làm tất cả những việc sau đó. Nàng vẫn luôn tin tưởng tỷ tỷ thích nàng, chỉ là tỷ tỷ không có phát hiện mà thôi, cho nên nàng chỉ cần cố gắng một chút, nhất định có thể khiến tỷ tỷ thích mình.
Có thể nói Nhậm Yên Vũ nghĩ nhiều cũng có nhiều việc nàng nghĩ không ra, nhưng mặc dù tiểu não Nhậm Yên Vũ có to như thế nào đi nữa, cũng thật sự không ngờ Nhậm Bình Sinh vậy mà lại yêu mình, vậy mà lại thầm yêu mình, còn yêu đến đau khổ như vậy.
Việc này đối với Nhậm Yên Vũ mà nói quả thật chính là trên trời rơi xuống một túi vàng, có thể còn không chỉ là vàng, dù sao Nhậm gia vốn không thiếu tiền bạc, đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng không thiếu. Nhưng mà Nhậm Yên Vũ thật sự bị sốc đến choáng váng mặt mày, cảm thấy ngoại trừ vui vẻ chính là vui vẻ, nhất thời không cách nào hình dung cảm giác lâng lâng này của mình, cũng không biết nên nói gì. Có lẽ nàng đã bay lên tới trời rồi, chưa xuống được.
Cho nên Nhậm Yên Vũ ngáo rồi, có lẽ nàng vốn đã đặc biệt ngáo, chỉ là tiềm lực này không có được khai thác ra thôi. Nhậm Yên Vũ ngáo rồi, vậy mà lại không đáp lại lời tỏ tình của Nhậm Bình Sinh, mà cứ lâng lâng bay bay hết một ngày, đợi đến khi nàng lấy lại ý thức.
Bỏ bu a không thấy Nhậm Bình Sinh đâu!
"Tỷ tỷ?!" Sáng sớm ngày hôm sau không thấy Nhậm Bình Sinh đâu, Nhậm Yên Vũ vẻ mặt hoảng sợ gọi điện cho Nhậm Bình Sinh, nhưng mà Nhậm Bình Sinh vậy mà lại tắt máy?!
Sao lại tắt máy a? Điện thoại của Nhậm Bình Sinh từ đó đến giờ chưa từng tắt máy nha!
Lật đật chạy đi tìm mới phát hiện bản thân không biết đi đâu mà tìm, lúc này Nhậm Yên Vũ quả thật gấp đến muốn khóc.
Nhậm Thanh Nghiên trái lại rất thích thú với bộ dạng này của con gái nhỏ, dùng lời Nhậm Thanh Nghiên mà nói, Nhậm Yên Vũ từ từ lớn càng không dễ chọc, từ từ nội tâm của nàng gây một cảm giác thâm sâu không thể lường, điều này làm cho Nhậm Thanh Nghiên cảm thấy rất không thoải mái. Với tính cách của mình, Nhậm Yên Vũ càng như vậy nàng càng muốn làm Nhậm Yên Vũ khóc một lần, đang yên đang lành làm con nít chơi trò sâu sắc gì nha, cho nên lúc này Nhậm Yên Vũ khóc, cuối cùng Nhậm Thanh Nghiên cũng thấy vui vẻ.
Nhậm Thanh Nghiên vui vẻ rồi, vì vậy rất từ bi nói với Nhậm Yên Vũ rằng: "Đừng khóc. Tiểu Sinh đi học. Lúc này đã đến sân bay rồi."
Biểu tình đó của Nhậm Yên Vũ là đáng yêu khôn cùng a.
Nhậm Thanh Nghiên tiếp tục vui vẻ nói thêm: "Ai zui ai zui~~~ Tiểu Sinh tỏ tình với Tiểu Vũ rồi, chúng ta đều nghe thấy, nhưng mà Tiểu Vũ không có đồng ý a, cho nên chắc chắn là từ chối rồi, Tiểu Sinh đau lòng biết nhiêu nha, đương nhiên mang theo đau đớn vội vàng rời khỏi ngôi nhà đớn đau này rồi, nói không chừng, sau này không trở về nữa nha." Nhậm Thanh Nghiên rất vui vẻ nha Nhậm Thanh Nghiên rất vui vẻ tiếp tục nói: "À à, nhưng mà không chừng sẽ trở về rất nhanh, còn có thể đưa theo bạn trai về nữa, he he."
Mẫu thân đại nhân hãm hại này thật sự đúng là thấy gia đình thái bình sẽ không vui, lúc nào cũng phải moi móc cái gì ra dày vò người ta mới chịu được.
Sắc mặt Nhậm Yên Vũ nha, nháy mắt biến xanh, sau đó giống như đuôi bị lửa đốt nhảy dựng lên, túm quản gia đứng bên cạnh mình chạy ra ngoài.
"Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ. . ."
Ai ui ai ui~~~~~ một tiếng tỷ tỷ vọng lại nhiều lần như vậy khiến đầu Nhậm Thanh Nghiên kêu ong ong ong một trận.
Nàng ngồi trên ghế bất đắc dĩ xoa xoa đầu, sau đó rất ưu nhã uống tách trà trong tay, sau đó rất ưu nhã quay lại nói với bảo mẫu đang đứng bên cạnh mình: "Ngươi đoán tình tiết sau đó sẽ phát triển như thế nào a? Để coi~~~~ là muội muội không đuổi kịp tỷ tỷ, ở sân bay hô to 'tỷ tỷ ta yêu ngươi' ổn hông? Hay là muội muội thấy tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đã ngồi trên xe lửa không muốn xuống, sau đó muội muội không ngừng đuổi theo xe lửa ổn hông? Ai zui~~~ tình tiết này đúng là cẩu huyết quá rồi, không thể được. . . ấy ấy ấy! Quả nhiên vẫn là đuổi theo xe lửa tốt hơn, nhưng mà Tiểu Sinh đi máy bay nhỉ? Bậy quá bậy quá, biết thế đặt vé xe lửa là được rồi~~~~ "
Bảo mẫu đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Nhậm Thanh Nghiên, vẻ mặt không còn lời để nói.
Phu nhân! Thú vui của ngài gần đầy quả thật càng ngày càng thấp càng ngày càng tầm thường. Đúng là chịu không nổi.
Đương nhiên trên thực tế sự tình phát triển càng cẩu huyết hơn. Dọc đường đi Nhậm Yên Vũ không ngừng thúc giục quản gia liều mạng chạy xe, sau khi tới sân bay liều mạng mà tìm, nhưng cũng không tìm được Nhậm Bình Sinh. Ngay lúc Nhậm Yên Vũ buông tha ý định tìm kiếm muốn mua vé đuổi theo thì rốt cuộc quản gia cũng gọi điện thoại được cho tài xế, sau đó ung dung nói với Nhậm Yên Vũ: "Nhị tiểu thư, đừng, tiểu thư còn chưa đến a, bọn họ đi đường khác, kết quả gặp kẹt xe, còn đang trên đường chưa có đến a."
". . ." Thoáng cái Nhậm Yên Vũ hết chỗ nói nổi.
Ai ui mẹ con ơi, cái này đúng là một chút cũng không lãng mạn, thấy ghét muốn chết.
Sau đó hai người trấn thủ ở cửa sân bay, đương nhiên là rất thuận lợi ngăn chặn Nhậm Bình Sinh. Nháy mắt Nhậm Bình Sinh nhìn thấy Nhậm Yên Vũ, cả người cứng đờ, xoay người muốn bỏ chạy theo bản năng, bị Nhậm Yên Vũ ôm lấy.
"Tỷ tỷ!" Nàng ôm rất cố sức, giống như sợ Nhậm Bình Sinh lập tức sẽ biến mất trước mắt nàng.
Bởi vì trước đó tỏ tình, lại không nhận được câu trả lời của Nhậm Yên Vũ, vốn hôm nay ngay cả dũng khí để gặp mặt cũng không có, dù bị Nhậm Yên Vũ bắt lấy nhưng nàng không dám quay đầu về nhìn Nhậm Yên Vũ.
"Tỷ tỷ." Nhậm Yên Vũ vẫn gọi Nhậm Bình Sinh ngọt ngào như vậy, giống như khi còn bé nàng vẫn gọi, từng chút dời tay xuống, từ nắm lấy cánh tay Nhậm Bình Sinh bắt đầu nắm lấy bàn tay, cảm nhận được bàn tay Nhậm Bình Sinh lạnh băng, cả hai tay của nàng đều nắm lấy Nhậm Bình Sinh, từ từ