-Hai anh càng lớn càng tuấn tú ra ha, ở trường chắc nhiều cô theo đuổi lắm hả?_ nó cười cười vừa khen ngợi vừa nói.
-Ờ hai anh có vài trăm cô à...._ Phong vui vẻ trả lời.
-Trời ạ, có vài trăm thôi ư ? Ít ghê anh ha._ nó le lưỡi nói.
-Mà em ngày lớn cũng xinh ra đó chớ, nay còn có bạn trai đồ hen._ Hoàng nhìn về hướng của hắn rồi châm chọc nó.
Nó cười cười không nói gì thêm. Cả ngày đi đâu cũng nghe tới hai chữ bạn trai, sao ai cũng nghĩ vậy hết vậy, nó khóc trong lòng. Nó nhìn vào xô cá rồi đề nghị hai anh mình làm món cá chiên nước mắm vậy mà hai người nhìn nó rồi ôm bụng cười. Phong và Hoàng đều không nghĩ rằng nó vẫn còn ngây thơ như ngày nào, vẫn còn vui vẻ và vui cười vẫn y như lúc trước không hề thay đổi trong phút chốc không nhịn được mà ôm bụng cười.
----------------------------------------
Buổi tối, nó cùng nhau ăn cơm với nhà bác Năm, cùng nhau cười cười nói nói làm cho nhà của ông già Năm rộn hẳn lên. Ăn cơm tối xong nó phụ con Mận rửa chén rồi xin phép ông già Năm về nhà. Nó vác trên vai cái balo rồi nắm lấy tay hắn bước đi làm cho những suy nghĩ mơ mộng của tụi con gái của ông già Năm vụt mất. Khuất khỏi nhà ông già Năm thì nó liền buông tay hắn ra không chút do dự làm cho hắn giật mình như thể mất đi thứ gì đó.
Về đến căn nhà lá nhỏ bé của mình, nó có chút ngạc nhiên vì năm năm qua nó không hề về nhà vậy mà nhìn căn nhà vẫn như luôn có người ở, nó thầm cám ơn ông già Năm. Nó bước vào nhà rồi nhìn xung quanh căn nhà, những ký ức cứ như thước phim từ từ chạy trong đầu nó. Nó vẫn nhớ rõ trong căn nhà này nó đã chạy nhảy khắp nơi, trong căn nhà này cha mẹ nó đã làm cho nó một cái sinh nhật thật bất ngờ trên cái bàn hình chữ nhật cạnh vách lá kia, và ấm áp hơn cả là trên chiếc giường nhỏ bé cạnh nó, nơi mà nó và cha mẹ nó cùng ngủ, cùng nhau ôm vào những ngày đông rét giá...
-Nhà cũ của cậu à?_ Đột nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên làm nó quay về với hiện tại.
-Ừ, xin lỗi nhà tôi thế này chắc không hợp với cậu nếu cậu không thích thì có thể quay về khách sạn._ nó lạnh lùng nói.
-Tôi theo cậu thế này rồi, tôi còn không nhớ đường về thế nào với lại tôi cũng gọi điện thoại xin phép cô cho ngủ qua đêm ngoài khách sạn rồi._ hắn thở dài rồi nói.
-Xin lỗi..._ nó buồn giọng nói.
-Không có gì đâu Rau Muống... hehe_ hắn chợt nhớ tới