Trong một căn phòng rộng lớn, và lạnh lẽo. Một cô gái nhỏ nhắn, thoáng nhìn thì có vẻ là một cô gái không biết buồn nhưng cất giấu sau khuôn mặt ngây thơ kia là những nỗi buồn, những nỗi thống khổ. Căn phòng đã rất tối và âm u cho đến khi, chiếc rèm cửa màu hồng phấn được một bàn tay của ai đó âu yếm kéo sang hai bên.
-Ưm..._ ánh sáng từ ngoài cửa tràn vào rồi chiếu sáng khắp căn phòng, nó khó khăn mở mắt giống như một cô công chúa đã ngủ rất rất lâu ở một nơi nào đó u tối và bây giờ được nhìn thấy ánh mắt trời thì có chút chói chang.
Nó ngồi dậy, nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài kia. Tay vỗ vỗ vào cái đầu đang đau nhức, mắt liếc nhìn xung quanh căn phòng. Trong không gian quen thuộc, nơi mà nó không muốn về, không muốn quay trở lại rốt cuộc cũng phải quay trở lại rồi. Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười đau khổ và băng giá.
-Chị tỉnh lại rồi._ Thanh Hồng nhẹ nhàng mở cửa phòng, tay cầm một cái khay thức ăn, tươi cười nhìn nó.
-Ừ..._ nó chỉ thản nhiên đáp lại, mắt vẫn nhìn phía cửa sổ xa xa.
-Chị không cần phải đi nữa, không cần cưới ai nữa. Cha và mẹ chị đã quyết định bán đi cửa hàng trang sức của cha chị rồi._ cô bé vẫn tươi cười nhưng trong lời nói lại mang theo một tia tiếc nuối.
Nó bàng hoàng kinh ngạc, cửa hàng đó là tâm huyết của cha nó bao lâu nay, làm sao họ có thể quyết định bán nó mà không phải là bán đứa con gái này? Là họ vẫn còn chút tình yêu đối với nó hay là họ đã hết thời gian suy nghĩ? Nhất thời nó không thể tự trả lời bản thân, nhưng trong lòng nó vẫn hy vọng là do cha mẹ nó vẫn còn tình yêu dành cho nó.
-Tay chị vẫn còn đau để em đút cho chị ăn._ Thanh hồng mỉm cười với nó rồi múc từng muỗng cháo bỏ vào trong miệng nó.
-Không cần phiền đến em đâu, chị có thể tự ăn được mà. Tay chị chỉ bị xây xướt nhẹ thôi mà._ nó mỉm cười lại với Thanh Hồng, tay giành lấy muỗng cháo và chén cháo tự mình ngồi ăn ngon lành.
Thanh Hồng thì cứ như đơ ra vì... vừa thấy được nụ cười của