Biên tập: Bột
“Tô An Hi, đừng giả vờ ngủ với anh!”
Bên tai Tô An Hi là giọng đầy ý cười của Từ Úc, cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên taxi. Đầu cô gối lên đôi vai rộng rãi của thiếu niên, lúc nhìn xuống thêm chút nữa thì thấy mười ngón tay nhỏ đang đan cài với bàn tay lớn kia rồi để trên đùi mình.
Trong đêm tối và buồng xe mịt mù, bầu không mập mờ chợt lẫn vào chút tia sáng chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Nhưng cũng giống như ánh đèn kia, một giây sau khuôn mặt họ lại chìm vào bóng tối.
Mùi rượu, rất nồng.
Hô hấp, cực nặng nề.
Hôm nay là buổi cảm ơn thầy cô nên tất cả các bạn học và thầy cô giáo đều vui đùa ca hát, chiêm nghiệm vui buồn khổ đau và cảm khái những sắc thái cuộc đời trong trong căn phòng rộng lớn ấy.
Các thầy cô giáo bình thường luôn nghiêm túc giờ đây cũng hòa mình với học sinh, cũng trêu chọc lẫn nhau.
Ba năm này, người tự nhận là cẩn thận từng tí cũng như giẫm lên băng mỏng, người thì tự cho mình là thông minh lanh lợi lúc nào cũng để ý đến ánh mắt người khác, người lại tự cho rằng có thể lừa được tất cả mọi người trên đời… thật ra đều không qua được mắt các thầy cô.
Các thầy cô không phải không biết ai làm bài thi Vật Lý trong lớp Địa Lý, ai thích nhìn các bạn lớp khác trong giờ thể dục, ai thích lớp trưởng từ lớp 10, ai không có việc gì cũng tìm lớp phó học tập, ai đặt biệt danh cho các thầy cô, ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại cá cược xem người nào thi đứng từ dưới lên… Họ không phải không biết mà mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Hôm nay có thêm vài chén rượu rồi ca hát nên không ai kiềm chế được.
Từ Úc học một năm ở lớp này, nếu nói về tình cảm thì cũng có nhưng không nhiều. Quan trọng hơn là anh luôn tập trung vào Tô An Hi và việc học nên cũng không có quá nhiều tình cảm với các bạn học trước mắt.
Tô An Hi thì không như vậy, cô có duyên với mọi người, học hành thì “trâu bò”, mặt mũi càng xinh đẹp nên cô giáo và các bạn học đều quý mến cô, mà cô cũng yêu quý tập thể lớp này.
Vì thế cả buổi tối hôm ấy, lực chú ý của Từ Úc đều đặt trên người Tô An Hi, còn lực chú ý của Tô An Hi lại đặt vào lúc chia tay.
Đây là lần đầu tiên họ dùng thân phận người trưởng thành để dự tiệc, mà tửu lượng của cô không kém cũng không quá tốt.
Lúc mới bắt đầu, cả tập thể chúc rượu cô giáo trước. Sau khi uống vài chén, bà đã bung biêng rồi dựa vào Phùng Tiểu Dao cười như kẻ ngốc.
Về sau, chủ nhiệm biết mình sắp không trụ được nữa nên mới đứng dậy, đỏ mắt nói với lũ nhỏ: “Cô nói hai câu thôi. Cô chỉ đưa các em được tới đây, các em phải tự mình bước tiếp con đường sau này. Đường này rất dài, lại nhiều cạm bẫy khiến ta chìm đắm, hi vọng các em có thể giữ được tấm lòng như thuở ban đầu.”
Bà vừa nói vừa cười, sau đó nâng chén rượu trong tay lên nói vang dội: “Cô chúc các em tiền đồ rộng mở, cả đời không cần âu lo.”
Sau khi nhìn từng khuôn mặt đẫm nước mắt của học sinh, cô giáo cũng rưng rưng uống chén cuối rồi gọi chồng tới đón.
Mọi người vẫn còn tụ họp tiếp, Tô An Hi uống rượu xong thì vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nhìn thấy Từ Úc cao lớn, đẹp trai đang nhàn nhã đứng dựa vào tường.
Cô cười cười rồi bung biêng định đi tới chỗ anh. Nhưng vừa đi được hai bước đã thấy một nữ sinh lớp nghệ thuật đi tới chỗ Từ Úc, trông dáng vẻ đó có lẽ là tới tỏ tình.
Tiệc cảm ơn thầy cô của lớp nghệ thuật ở lầu trên, có lẽ đây là nghe tin mà chạy xuống. Tô An Hi thấy nữ sinh mắt sáng lên khi nhìn Từ Úc thì giận không có chỗ phát tiết nên bước qua ngày.
“Này.” Sắc mặt Tô An Hi hồng nhuận mà sáng bóng, cô cười rêu rao rồi vẫy tay với nữ sinh kia, biết rõ còn cố hỏi: “Cậu uống nhiều quá nên không tìm thấy đường đấy à?”
“Không phải.” Nữ sinh kia đỏ mặt, không biết là do uống rượu hay vì đang tỏ tình.
Cô ấy lắc đầu rồi nhìn về phía Từ Úc bằng ánh mắt mong đợi và yêu thương: “Tôi tìm Từ Úc nói chuyện một chút.”
Tô An Hi “à” một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Từ Úc. Tên nhóc chết dẫm kia lại đang cười lơ đễnh nhìn cô.
Cô lườm anh một cái. Ánh đèn trong lối đi nhỏ thật nhu hòa, trong không khí lại tràn ngập hương thơm thanh nhã. Nhưng cũng vì thế mà Tô An Hi lại càng choáng váng hơn, thế nên cô dựa hẳn vào tường rồi nói: “Tôi ở đây một lúc, hai người cứ tiếp tục.”
Sau đó bên tai cô vang lên tiếng cười khẽ của thiếu niên.
Tiếp đến, Tô An Hi thấy mình bị một lực kéo sang. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy đôi tay khớp xương rõ ràng của thiếu niên đang ôm lấy bả vai mình. Sau đó, Từ Úc nhàn nhạt nói: “Ngại quá, bạn gái tôi uống say rồi.”
Lời vừa dứt, cô đã bị Từ Úc ôm ra ngoài. Lúc đi được vài bước cô quay đầu nhìn lại vẫn thấy nữ sinh kia chưa kịp phản ứng mà sững sờ tại chỗ?
Ra khỏi tiệm cơm sang tới bờ sông bên kia, một cơn gió thổi tới khiến Tô An Hi dần thanh tỉnh. Cô đẩy Từ Úc ra rồi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh vừa nói em là gì của anh?”
“Bạn gái.” Từ Úc rũ mắt nhìn khuôn mặt hồng hồng và đôi mắt hoang mang của Tô An Hi rồi trả lời như lẽ ngẫu nhiên.
Mắt Tô An Hi chuyển tới chuyển lui như đang suy nghĩ. Một lúc sau cô mới cúi đầu như nghĩ kĩ chuyện gì, sau đó vừa ngước mắt lên đã nói: “Bạn trai bạn gái phải nắm tay.”
Từ Úc nghe xong thì gật đầu cười một tiếng, anh đưa tay đan vào tay Tô An Hi rồi giơ lên trước mặt cô: “Được chưa?”
Tô An Hi chăm chú nhìn độ cong tuyệt đẹp trên đôi môi mỏng rồi chớp mắt chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa được.”
“Vậy thế nào mới được?” Từ Úc nhẫn nại hỏi lại, anh cũng không nghĩ Tô An Hi uống say lại đáng yêu đến thế.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một đôi nam nữ trẻ đang đứng ngắm đèn trên sông. Ngắm được một lúc thì họ bắt đầu gặm trái gặm phải rồi gây ra động tĩnh hơi lớn, vì thế hai người cùng đồng loạt nhìn sang.
Vì chỗ của họ khá khuất nên đôi tình nhân kia không phát hiện ra có hai cặp mắt trẻ tuổi đang quan sát màn diễn của họ.
Hai người đó càng hôn càng sâu, người đàn ông còn bắt đầu động tay động chân.
Tô An Hi nhìn tới tỉnh ba phần rượu, sau khi thấy tay người đàn ông kia vói vào trong vạt áo của người nữ thì trước mắt cô bỗng tối đen. Lúc nhận ra được thì một bàn tay to đã che kín mắt cô rồi.
Từ Úc kéo tầm mắt của Tô An Hi trở về, sau khi đi tới dưới một gốc cây bên vỉa hè mới bỏ tay xuống. Vừa bỏ xuống, Từ Úc đã thấy đôi mắt to vô tội của Tô An Hi, kết hợp với cảnh vừa nhìn thấy lúc nãy khiến anh miệng khô lưỡi đắng không thôi.
“Từ Úc.” Tô An Hi chớp mắt cực kì vô hại khiến người ta dậy lên ý nghĩ muốn bảo vệ. Giọng cô cũng nhẹ nhàng mềm mại chứ không gọn ghẽ, linh hoạt như ngày thường.
“Ừm?” Giọng Từ Úc đột nhiên chìm xuống mấy độ.
Tô An Hi kiễng chân lên, ôm cổ Từ Úc rồi híp mắt nói: “Bạn trai bạn gái phải giống như hai người vừa rồi.”
Yết hầu trên cổ Từ Úc nhấp nhô, vào lúc anh đang do dự hôn hay không hôn thì đôi môi mềm mại kia đã dán lên sau đó dừng lại, rồi hai người cứ như vậy mà em nhìn anh, anh nhìn em.
Tô An Hi đã tỉnh rượu được một nữa rồi lại thấy như có chỗ nào là lạ. Nếu giống trên TV thì hình như tình tiết không phải thế này. Cô chớp chớp mắt, sau đó định buông tay và lùi ra sau.
Lúc
cô chuẩn bị buông tay ra thì eo nhỏ lại bị bàn tay to vừa rồi kéo sát lại. Lần này hai người còn kề gần sát hơn lúc nãy, cách lớp quần áo mùa hè mỏng manh họ có thể cảm nhận được đối phương.
Cảm giác hơi nóng lại dinh dính mồ hôi.
Từ Úc đối trán với Tô An Hi, sau đó nở nụ cười khiến người ta mê đắm, thấp giọng mà nhẹ nhàng nói: “Việc thế này phải để anh làm.”
Vừa nói xong, môi anh đã dán vào rồi chậm rãi, thỏa thích mút lấy môi cô như đang thưởng thức món ăn mĩ vị và quý giá nhất trên đời. Sau đó, anh chậm rãi cạy mở cánh môi Tô An Hi rồi từng chút từng chút cuốn lấy đầu lưỡi của cô, khiến hương rượu giữa răng môi cô truyền sang miệng mình.
Tô An Hi suýt nữa đã tắt thở, thì ra đây mới là hôn hả?
Sau đó, toàn bộ cơn say của cô cũng biến mất, thay vào đó là xấu hổ không dám nhìn từ Úc. Cô cũng không nhớ cả việc mình đã lên taxi thế nào nữa.
Cô chỉ nhớ Từ Úc vẫn luôn nắm chặt, không buông tay mình, chỉ nhớ mình dựa vào vai anh ngủ rất ngon, chỉ nhớ anh hững hờ đánh thức cô bằng giọng cười nhàn nhạt và dịu dàng.
Tối hôm đó thực sự rất đẹp, gió hè lay động cành liễu bên hồ, ánh đèn trên sông tĩnh lặng mà thản nhiên, ánh trăng xinh đẹp khiến người ta động lòng, cả sao trời trên kia cũng phủ kín bầu trời đêm.
Hôm ấy là ngày họ chính thức ở bên nhau.
…
Lúc Tô An Hi mở mắt ra, khóe miệng vẫn còn ngậm ý cười. Lúc cô đánh mắt sang giường bệnh bên cạnh thì thấy một người đang ngồi cười nhìn mình. Đến lúc này cô mới kịp nhận ra bây giờ mình là bệnh nhân đang ở viện.
“Mơ thấy gì mà cười vui thế?” Liêu Chí Bình hỏi một cách giảo hoạt.
Tô An Hi thấy trán như bị băng lại nên đưa tay lên sờ thử, sờ xong thì nghiến răng hít vào một hơi. Cô không trả lời câu mơ thấy gì của Liêu Chí Bình mà hỏi lại: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Liêu Chí Bình xem đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là 5 giờ chiều, cậu ngất đi từ tối qua, cậu tự tính đi.”
Lại nhắc đến hôm qua, những cảnh chấn động lòng người kia chợt ùa về trước mắt cô như thước phim điện ảnh, sau đó cô ngất đi trong ngực Từ Úc, sau đó thì không có sau đó nữa.
“Thế là lâu lắm rồi.” Tô An Hi lơ đãng đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa.
Liêu Chí Bình thấy rõ vẻ thất vọng chợt lóe lên trong mắt Tô An Hi, anh ta cười cười rồi hỏi: “Sao hả, không gặp được người muốn gặp nên thất vọng à?”
“Đại nạn không chết còn thất vọng cái gì?” Tô An Hi liếc Tô Chí Bình, sau đó nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: “Lão Liêu, suýt nữa tôi đã âm dương cách biệt với cậu.”
“Sao không kể cậu anh dũng thế nào đi!” Giọng Liêu Chí Bình không phải khâm phục và tán dương, mà là mỉa mai: “Cậu chủ động xin tham gia mà, còn dám đấu trí đấu võ với đám phần tử cực đoan đó nữa chứ. Bây giờ còn nói âm dương với chả cách biệt với tôi, đáng đời.”
Buổi sáng Liêu Chí Bình nghe được chuyện này thì kinh hãi không thôi, anh ta vừa nghe người khác kể lại vừa oán thầm: “Tô An Hi, cậu không chết đúng là mạng lớn.”
“Kệ cậu đấy.” Tô An Hi vừa tỉnh nhưng vẫn còn mệt, cô nhắm mắt lại không muốn để ý đến ai khác.
“Phải phải phải, biết tôi không đúng rồi.” Liêu Chí Bình đắp chăn cho Tô An Hi rồi nói với cô: “Anh ấy đi họp rồi, vừa mới đi xong.”
“Ừ.”
Một lát sau, Liêu Chí Binh thấy Tô An Hi lại ngủ thiếp đi.
…
Ở một bên khác, Từ Úc tới họp ở bộ chỉ huy tạm thời, vì mấy hôm nay họ liên hợp hành động với bên cảnh sát nên phải có buổi tổng kết.
Lúc gần kết thúc, phó cục trưởng hỏi Từ Úc: “Đội trưởng Từ, có câu hỏi này tôi nghĩ ai cũng tò mò. Sao anh lại nghĩ ra bác sĩ Tô ám chỉ việc cứu bác sĩ kia lúc cô ấy nhắc tới thuốc DCB.”
Từ Úc nghe xong thì trả lời ngay: “Thật ra cũng là đoán cả thôi, DCB vừa hay là ba chữ đầu của cụm từ Don’t Come Back.”
Mọi người nghe xong thì cực bội phục sự ăn ý của bác sĩ Tô và đội trưởng Từ.
Sau khi họp xong, Từ Úc đi theo Hàn Khai Vân vào phòng họp đã bị mắng ngay.
“Lần này dù lập được công nhưng cũng có tội. Cậu là người rõ hơn ai hết hậu quả của việc chống lại quân lệnh. Haiz, cậu làm việc luôn cẩn trọng, không bao giờ nóng nảy, lần này là vì sao? May mà bác sĩ Tô không thua đấng mày râu nên đã ra ám hiệu, nếu không cậu tiến công rồi có thương vong về con tin thì tên nhóc cậu chờ mà trả lại thân quân trang này đi!”
Hàn Khai Vân nói một mạch mà Từ Úc vẫn luôn im lặng. Hàn Khai Vân nói xong thì nhìn Từ Úc: “Coi lời của tôi là gió thoảng bên tai đúng không?”
“Không dám.” Từ Úc cười nhạt rồi trả lời.
Hàn Khai Vân thấy tên nhóc này ra vẻ không có gì quan trọng thì chỉ muốn đánh cho anh một trận: “Khi nào tên nhóc cậu mới để tôi an tâm đây, nhất là chuyện chung thân đại sự của cậu nữa. Đúng rồi, tôi thấy phải cưới vợ thì cậu mới thu liễm cái tính này lại được. Khi nào về tôi tìm một cô gái cho cậu, đừng có từ chối! Tôi đánh cậu thật đấy.”
“Không cần.” Từ Úc nhìn về phía Hàn Khai Vân.
“Không được, lần này có thế nào cũng không theo ý cậu. Không nói chuyện đã đành, nhưng phải gặp một chút.” Hàn Khai Vân quyết tâm.
Từ Úc dở khóc dở cười: “Tham mưu trưởng, thực sự không cần đâu.”
“Có phải cậu muốn ép tôi đánh cậu không?” Hàn Khai Vân giả vờ đưa tay lên.
“Không phải chú hỏi vì sao cháu xúc động à?” Từ Úc đưa tay ấn tay Hàn Khai Vân xuống, sau đó bất đắc dĩ nhìn ông.
“Nói.”
“Vì vợ cháu ở trong đó.” Từ Úc chào Hàn Khai Vân theo kiểu quân đội: “Tham mưu trưởng, hẹn gặp lại.”
Hàn Khai Vân còn đang mù mờ với vấn đề vợ này thì Từ Úc đã đi xa. Ông thấy Khâu Đông Viên nên vẫy anh ta lại đây.
“Tiểu Khâu, hỏi cậu một chuyện?”
Khâu Đông Viễn gật đầu: “Chú hỏi đi.”
“Từ Úc có đối tượng rồi à?”
“Dạ?”
Hàn Khai Vân nhìn Khâu Đông Viễn rồi nói tiếp: “Tôi hỏi vì sao tối qua lại xúc động như thế, cậu ta nói vợ cậu ta ở trong đó. Trong đó có tận 2 cô bác sĩ, là cô nào?”
Khâu Đông Viễn nghe xong thì chợt nở nụ cười, sau đó nói với Hàn Khai Vân: “Vậy nhất định là bác sĩ xinh đẹp kia rồi.”
“Quân y Tô từ Du Giang tới?” Hàn Khai Vân cười cười, ông cũng rất thích cô gái này.
Khâu Đông Viễn đi đến trước mặt Hàn Khai Vân rồi gật đầu: “Chú đừng bán đứng cháu nhé. Trộm nói cho chú biết, bác sĩ Tô này thế mà lại là tình đầu của lão Từ đấy.”
Hết chương 28.