Biên tập: Bột
Cảnh mặt trời lặn thật đẹp, ráng chiều đỏ lan ra khắp đường chân trời và trải rộng nửa bầu trời. Không bao lâu sau, ánh sáng ấy dần tiêu tan và tiếp đó là đêm tối đúng giờ thế chỗ.
Vào giờ khắc này, căn phòng nào đó trong khu nội trú của bệnh viện huyện Vọng Lưu liên tiếp tràn ra tiếng cười.
Từ Úc đi qua theo tiếng cười ấy, đó không phải là phòng bệnh của Tô An Hi sao?
Anh cười nhẹ một tiếng, sau đó cũng không vội đi vào mà xoay người rẽ vào sau cầu thang.
Vì tiếng đóng cửa mà đèn cảm ứng sáng lên một lúc, sau đó lại tắt đi.
Chỗ cầu thang rẽ vào có một cánh cửa sổ, ánh trăng thướt tha, nhàn nhạt cũng chiếu vào từ cửa sổ ấy.
Từ Úc rút bao thuốc rồi lấy một điếu ra ngoài, sau đó anh đưa tay cầm bật lửa, “tách” một tiếng tia lửa đã vụt sáng. Anh khom tay che lửa rồi cúi đầu mồi thuốc lá, sau đó lập tức cất bao thuốc lá và bật lửa vào túi.
Từ Úc tựa vào vách tường trên cầu thang, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp thuốc lá hút một hơi. Đầu thuốc ánh lên màu đỏ của lửa lại như làm mờ đi biểu cảm của anh. Anh rũ tay lười biếng gẩy tàn thuốc, sau đó không nhanh không chậm lại tùy tiện phun ra một hơi khói.
Năm đó lúc mấy người bọn anh học hút thuốc, Tô An Hi luôn lải nhải bọn họ học cái tốt không học lại học thói xấu. Định nghĩa hút thuốc mới đàn ông vốn là lời vô căn cứ.
Thật ra Từ Úc chỉ thử một lần đã bị Tô An Hi trông thấy, biết cô không thích nên không học nữa, mãi cho tới lúc vào trường quân đội anh cũng chưa từng hút thuốc lại.
Sau này không còn liên hệ với Tô An Hi nữa, mà đúng hơn là không còn liên hệ với bất kì ai, lúc ấy cũng là lúc mỗi ngày đều phải đứng trước mũi đao ngọn gió khát máu. Trong khoảng thời gian chấn động ấy luôn phải chú ý cẩn thận, và vì áp lực quá lớn nên anh mới bắt đầu hút lại, sau rồi càng hút càng nhiều.
Buổi tối thuở ấy cũng giống hôm nay, ánh trăng ngày đó cũng sáng trong, tĩnh mịch mà quạnh quẽ thế này. Một mình anh ngồi bên sông câu cá, hút thuốc, ngẩng đầu ngắm trăng, trong lòng lại đều là Tô An Hi.
Mà bây giờ, cô đang ở trong phòng bệnh kia. Cô là thật, chứ không chỉ là ảo tưởng của anh nữa.
Từ Úc nhớ lại chăm chú tới mức tay bị đầu lọc thuốc sắp cháy hết liếm vào một chút, anh rũ mắt nhìn rồi thầm cười một tiếng, sau đó đến bên thùng rác dập tắt thuốc, kéo cửa đi ra ngoài.
Lúc này Tô An Hi đang giải thích vấn đề DBC, Hạ Tuấn Nam nghe xong thì liên tục giơ ngón tay cái lên lấy lòng cô. Cô thấy Hạ Tuấn Nam như thế thì cũng phải bật cười thành tiếng, sau đó cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Mấy người đều theo tiếng động mà nhìn sang. Cánh cửa dần dần mở ra, sau đó là bóng dáng người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát vũ trang anh tuấn mà rắn rỏi.
Từ Úc đứng ở cửa thì thấy hai đội viên của mình, cuối cùng ánh mắt anh khóa chặt trên mặt Tô An Hi.
Trương Trung thấy Từ Úc tới thì hỏi ngay: “Từ đội, họp xong rồi à?”
“Ừ.” Từ Úc đi tới rồi đáp lại bằng giọng trầm thấp mà tùy ý hiếm thấy.
Hạ Tuấn Nam cực thông minh nên chợt đi tới vỗ vai Trương Trung rồi nói: “Này, chỉ đạo viên tìm chúng ta có việc, đi thôi.”
Trương Trung chưa yêu đương bao giờ nên trung thực lại thần kinh thô. Anh ta sửng sốt lắm, cũng không hiểu lời nói bóng gió của Hạ Tuấn Nam mà hỏi lại: “Chỉ đạo viên tìm chúng ta lúc nào? Sao tôi không biết?”
Hạ Tuấn Nam hơi cong khóe miệng, xấu hổ cười “ha ha” hai tiếng. Sau đó cậu ta liếc nhìn Tô An Hi rồi lại nhìn Từ Úc, cả hai người đều lạnh nhạt nhìn sang như đang chờ xem cậu ta diễn màn nói láo này thế nào cho tròn.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói với Trương Trung: “Vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi báo với cậu.”
Trương Trung gật đầu “à” một tiếng, sau đó nhìn Từ Úc: “Từ đội, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Sau đó anh ta lại nói với Tô An Hi: “Bác sĩ Tô, cô nghỉ đi nhé, lúc nào rảnh bọn tôi lại tới thăm cô.”
“Cần anh thăm chắc?” Hạ Tuấn Nam kéo Trương Trung ra ngoài. Nhưng vừa đi được hai bước đã quay lại, nháy mắt với Tô An Hi: “À, bác sĩ Tô, hôm qua Từ đội nhà chúng tôi trông cô gần một ngày một đêm đấy. Đêm nay cô phải để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Từ Úc trừng mắt nhìn sang, Hạ Tuấn Nam cười hì hì hai tiếng rồi nhanh chóng túm lấy Trương Trung chạy mất, lúc ra ngoài còn cực kì cẩn thận mà đóng cửa phòng bệnh lại.
Một giây trước trong phòng còn cực kỳ náo nhiệt, một giây sau đã im ắng tới tĩnh mịch. Mà không khí đột nhiên yên tĩnh là đáng sợ nhất.
“Em…”
“Anh…”
Hai người cùng mở miệng, sau đó cũng đồng thời im lặng rồi nhìn đối phương.
“Anh còn muốn đứng ở đó à?” Tô An Hi mở miệng trước.
Từ Úc bỏ mũ lính xuống rồi ngồi trên ghế cạnh giường bệnh. Anh tiện tay để mũ lính trong hộc tủ, sau đó thấy giỏ hoa quả cạnh đó thì lấy một quả quýt rồi ngồi bóc vỏ.
Anh vừa bóc vỏ quýt vừa hỏi: “Tỉnh lại lúc nào?”
“Chiều nay.” Tô An Hi trả lời.
“Đầu còn đau không?” Động tác trên tay Từ Úc không dừng lại, lúc anh hỏi Tô An Hi sẽ hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Tô An Hi nhìn ngón tay thon dài của anh bóc vỏ quýt rồi trả lời: “Tạm được.”
Từ Úc bóc vỏ quýt xong thì nghe được hai chữ này. Anh ngẩng đầu thấy đôi mắt sáng ngời của Tô An Hi nên bật cười: “Đau thì đau, không đau thì không đau, tạm được là thế nào?”
“Là thế đấy.” Tô An Hi xòe bàn tay ra rồi nhíu mày, đúng lúc này Từ Úc cũng thả quýt vào lòng bàn tay cô, Tô An Hi lại nói tiếp: “Không biết đau hay không.”
Nói xong cô tách một múi quýt rồi cho vào miệng, sau đó nhíu mày đưa chỗ quýt còn lại cho Từ Úc.
Từ Úc cũng tiện tay ăn một miếng, quả quýt này hơi chua. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Tô An Hi đang ung dung nhìn mình, lúc này anh mới bỏ chỗ quýt còn lại vào vỏ quýt hình cánh hoa, sau đó tiện tay rút một tờ giấy ra lau tay.
“Tên phần tử cực đoan bắt em trúng hai phát đạn không chết, một gã khác… Chính là kẻ đã sờ soạng em…” Từ Úc ngước mắt hững hờ nhìn Tô An Hi: “Một phát đạn mất mạng, em không có cơ hội đáp chết hắn.”
Tô An Hi nghe xong thì mở mắt thật to, sau đó hỏi lại ngay: “Em… có bảo muốn đạp chết hắn hả?”
Từ Úc dựa vào lưng ghế, hai tay thả lỏng đặt lên chân, đôi mắt thâm thúy rõ ràng mang vài phần chăm chú mà nhiễm ý cười nghiền ngẫm.
Anh nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ, trước khi em ngất đi còn tuyên bố hùng hồn lắm.”
Tô An Hi hắng giọng một cái, ngoài việc tuyên bố hùng hồn trước khi ngất thì cô nhớ được tất cả những chuyện khác.
Nhắc lại chuyện này, cô chợt nhớ ra lúc đó Từ Úc không màng tới lệnh cấp trên mà muốn tiến công. Thêm việc Liêu Chí Bình,
Hạ Tuấn Nam và Trương Trung đều nói Từ Úc đi họp, chẳng lẽ?
“Đúng rồi, anh không sao chứ?” Cô mở miệng hỏi.
“Anh có thể có chuyện gì?” Từ Úc hỏi ngược lại.
“Anh suýt chút nữa đã trái quân lệnh còn gì, chẳng nhẽ không bị phạt?”
“Phạt chứ, chắc chắn không tránh được bị phạt rồi. Khi nào về sẽ chịu phạt, có điều…” Từ Úc vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Tô An Hi. Anh dừng một chút rồi hơi híp mắt lại, đổ người ra phía trước một chút rồi chậm rãi nói: “Nếu em đồng ý phối hợp với anh một chút thì phạt sẽ nhẹ hơn nhiều.”
Tô An Hi không hiểu lắm nên lờ mờ hỏi lại: “Em phối hợp với anh?”
Từ Úc gật đầu, sau đó đứng dậy ngồi xuống giường bệnh: “Ừm.”
“Thật à?” Tô An Hi thấy dáng vẻ này của Từ Úc thì cười thầm một tiếng. Có thể do cô đoán được điều gì nên cũng lập tức ngồi dậy. Khoảng cách giữa mặt hai người bỗng kéo gần lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn em phối hợp với anh thế nào?”
“Có phải phối hợp thế nào cũng được không?” Từ Úc lại nhích về phía trước thêm chút nữa.
Tô An Hi cũng không tránh đi, bây giờ cô có thể xác định 100 phần trăm ý định của anh rồi. Vì thế cô mím môi cười một tiếng, sau đó nhìn anh: “Vậy anh phải cho em biết trước, có phải anh chống lại quân lệnh vì em không? Sau đó em mới cân nhắc xem có phối hợp với anh không.”
Từ Úc cong khóe miệng, sau đó dùng chất giọng trầm thấp, bình tĩnh không gợn sóng mà nói ra bốn chữ ở khoảng cách gần trong gang tấc: “Biết còn cố hỏi.”
“Được.” Tô An Hi trịnh trọng gật đầu. Cô nhìn Từ Úc chăm chăm, một lúc sau mới nói tiếp: “Vậy em phối hợp với anh.”
“Tô An Hi, em biết em đồng ý chuyện này có ý nghĩa thế nào không?” Từ Úc hỏi.
Đương nhiên cô từng nghĩ tới nó có ý nghĩa thế nào. Cô sống gần nửa đời mà chỉ thích một người như thế, cũng vì người này mà phải đối mặt với nỗi đau không thể xóa nhòa, tới mức một khoảng thời gian dài sau đó cô còn say rượu tới bết bát.
Cuối cùng, sau lần nhập viện cấp cứu đó, lúc tỉnh lại cô phải chịu một cái bạt tai từ người cha chưa bao giờ đánh mình. Chính lúc ấy cô đột nhiên tỉnh ngộ: Cuộc đời này đâu chỉ sống vì tình yêu, vẫn còn người thân, bạn bè, vẫn phải tiếp tục sinh hoạt mà.
Tim chết lặng rồi, cô tự thôi miên bản thân rằng đó cùng lắm chỉ là một người từng đi qua đời mình thôi.
Trong 9 năm đó, cô luôn sống bình tĩnh mà đơn giản. Cứ làm việc chăm chỉ, sống một cách bình thản, không lo chuyện ăn chuyện mặc, cũng không hề thiếu thốn bạn bè thân thiết.
Cô cũng không cố gắng tránh những tin tức liên quan tới Từ Úc. Dù mỗi lần mọi người nhắc tới tên anh đều hết sức thận trọng, nhưng cô thực sự cảm thấy không sao cả. Cô thậm chí còn nghĩ nếu anh lại xuất hiện lần nữa, cô nhất định có thể bình tâm mà đối diện với anh.
Nào có ai đoán được, sai, tất cả đều là sai cả. Lúc gặp lại anh rồi, cô mới hiểu được việc sống bình đạm như thế cũng chỉ vì vẫn còn yêu anh. Hoặc sâu trong lòng cô vẫn cất giấu sự thật mà chính bản thân cô cũng không muốn tin là —— chờ anh.
Thật ra cô đã nghĩ nhiều từ lâu rồi, dù thời gian gặp lại không tính là dài nhưng lại trăn trở không thôi.
Dù sao cũng không còn là cô gái 20 tuổi nữa, hiện giờ cô phải đối mặt với rất nhiều vấn đề hiện thực tế. Vì thế dù là việc gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, cũng đã nghĩ lại cả những việc lúc trước cô cho là to lớn. Cuối cùng, đáp án là chuyện cô có thể tiếp nhận được.
Vì một lời nói, một hành động của anh luôn có thể khiến cô động lòng. Cô cũng hiểu tro tàn cô tịch nơi đáy lòng mình lại vì anh mà nhen nhóm lần nữa.
Coi như cô cứng nhắc cũng được, cố chấp hay tùy hứng cũng được, cô không muốn bản thân bỏ qua lần này để rồi tương lai phải hối hận.
Tô An Hi nghiêng đầu tiến về phía trước một chút, sau đó bờ môi cô đặt bên tai Từ Úc, dịu dàng nói: “Em cũng khiến anh nếm thử tư vị chờ đợi rồi, chúng ta coi như hòa nhau. Cuộc đời không có thêm mấy lần 9 năm để lãng phí, em không muốn đợi thêm nữa.”
Từ Úc kiên nhẫn lắng nghe. Đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi hỏi lại: “Thế nên đáp án của em là?”
“Còn cần đáp án nữa?” Tô An Hi hỏi.
“Đến nơi đến chốn.” Từ Úc trả lời.
“Đáp án của em là…” Tô An Hi chậm rãi quay đầu rồi nhẹ nhàng cắn lên vành tai anh, lúc buông ra mới nhẹ nhàng nói: “Em bôn ba đủ rồi, anh bồi thường em nửa đời còn lại.”
Cô vừa dứt lời đã bị đôi tay có lực kia ôm chặt vào lòng. Tô An Hi cong môi cười một tiếng, sau đó cũng đưa tay ôm lại anh, hai tay cô dán chặt trên sống lưng thẳng tắp của Từ Úc.
“Bồi thường.” Anh ghì chặt hai tay: “Bồi thường cả người cho em.”
Tô An Hi gật đầu nhẹ: “Anh còn buông tay nữa, em nhất định sẽ không quay đầu.”
“Có chết cũng không buông.”
“Không được, anh không được chết, anh phải sống thật tốt.” Tô An Hi vỗ vỗ vào lưng Từ Úc như cảnh cáo.
“Em nói gì cũng đúng.”
Từ Úc nói xong thì buông Tô An Hi ra, anh đưa tay lên vuốt ve mặt cô. Lòng bàn tay thô ráp vờn quanh khuôn mặt trắng noãn, bóng loáng của cô, sau đó anh còn đưa tay vén mấy sợi tóc tản mát của cô ra sau tai.
“Tô An Hi.”
Đôi mắt sắc bén của anh như nghiên đài cao nhất, càng mài càng sắc, càng mài càng thêm nồng đậm. Giọng nói của anh lại như tiếng trống chiều ổn trọng mà trầm thấp nơi chùa miếu. Trước đây anh chưa từng dùng giọng điệu như vậy để gọi tên cô.
“Ừ?” Khóe miệng Tô An Hi ngậm ý cười thật sâu, cô vẫn luôn chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
“Làm hòa đi!”
“Được!”
Hết chương 29.