"Triệu Mạc Ngôn, bài này làm thế nào, chỉ tôi với."
Dương Ánh Nguyệt dịch sát lại gần cậu bạn bên cạnh, khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ đồng thời đẩy quyển vở ghi chép sang bên cạnh, ngây thơ chớp chớp mắt dán lên người đối phương.
Do đang ngồi trong thư viện nên Dương Ánh Nguyệt đã cố gắng hết sức hạ giọng bản thân xuống mức thấp nhất có thể, chỉ mình Triệu Mạc Ngôn nghe thấy.
Hai người đang tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Dạo gần đây, Dương Ánh Nguyệt cố hết sức năn nỉ đối phương dành nhiều thời gian phụ đạo cho mình hơn, Triệu Mạc Ngôn gật đầu đồng ý, và cô cùng chàng trai trải qua được mấy hôm rồi.
Chống cằm híp mắt, Dương Ánh Nguyệt chờ đợi câu trả lời tới từ người đang ngồi bên cạnh, bày ra dáng vẻ ngờ nghệch, chẳng hiểu gì cả.
Triệu Mạc Ngôn đang tập trung đọc sách nghiên cứu tài liệu nghe thấy câu hỏi từ Dương Ánh Nguyệt, ngay lập tức theo bản năng quay sang, hướng mắt về phía những dòng chữ đang viết chuẩn chỉ trên cuốn vở kia, bỗng chốc nhướng mày.
Dường như chàng thiếu niên đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Vài giây sau, mặt mũi cậu nhăn nhó mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, bài này nó chỉ nâng cao hơn các dạng trước một chút thôi mà.
Huống chi tư duy cậu chả đến nỗi nào, kiến thức cậu hiểu hết rồi, cố gắng liên hệ chút là ra thôi."
Triệu Mạc Ngôn cảm thấy mình như thể đang bị đối phương bịp, với năng lực của cô nàng đang ngồi bên cạnh thì bài này hoàn toàn tự làm được.
"Đừng nói đơn giản thế chứ, đầu óc người bình tĩnh như tôi đâu giống thiên tài các cậu đâu." Dương Ánh Nguyệt than ngắn thở dài, phồng mồm trợn má biện minh:
"Tích phân hàm ẩn đấy, dạng này khó bỏ xừ, sao tôi ra luôn được.
Triệu Mạc Ngôn, cậu giúp tôi giảng thêm một lần nữa đi.
Tự nhiên với mấy bài kiểu này tôi bị ngu." Cô nàng day day thái dương, ngữ khí chân thành.
Chỉ mới hiểu sương sương thôi nhưng phải công nhận mấy bài tập Triệu Mạc Ngôn ném cho cô khiến Dương Ánh Nguyệt đau đầu phết, đặc biệt cái ngôn ngữ nâng cao chỉ thiên tài mới hiểu được này làm cô bó tay thật sự.
Dù kiến thức cơ bản trong ba năm học nhờ Triệu Mạc Ngôn mà Dương Ánh Nguyệt đã gần như hoàn chỉnh, cậu bắt đầu phụ đạo giúp cô học dần lên trên cao, người con gái tiếp thu khá tốt, chỉ là dính vài chỗ đầu óc chưa tải nổi.
Tích phân hàm ẩn bài cô làm được, tuy nhiên, bên cạnh đó, Dương Ánh Nguyệt vẫn bị ngắc ngứ một số bài, cần Triệu Mạc Ngôn chỉ giúp.
Và lý do này chỉ là phụ, chính xác cô muốn nghe đối phương nói nhiều hơn.
"Được rồi, cậu qua đây, nghe kỹ tôi, tôi chỉ nói lại duy nhất một lần thôi."
Triệu Mạc Ngôn gật đầu ra hiệu, đặc biệt khẳng định rằng với Dương Ánh Nguyệt hiện tại chỉ cần học nghiêm túc hoàn toàn bước chân được vào những trường top cao.
Cô nàng vội vàng làm theo.
Chàng thiếu niên tập trung giảng dạy từng li từng tí một, Dương Ánh Nguyệt ban đầu còn chăm chú lắng nghe, tuy nhiên, càng ngày cô càng bị thanh âm bên tai thu hút.
Bất giác ngẩng mặt lên, giọng nói trầm ổn, ấm áp cùng với cử chỉ dịu dàng, ở trong trạng thái này Triệu Mạc Ngôn thật sự rất quyến rũ, khá k1ch thích cô.
Dương Ánh Nguyệt mím môi, ngờ nghệch dán chặt mắt lên người đối phương, nụ cười bất giác cong lên, kéo dài tới tận mang tai, dáng vẻ cô thiếu chút nữa chảy cả nước miếng ra rồi.
Quả thật rất đẹp.
Dương Ánh Nguyệt chả còn nghe thấy gì nữa.
Bắt đầu cảm thấy điều gì đó sai sai, Triệu Mạc Ngôn nhướng mày, đột nhiên dừng lời, nhìn sang người đang ngồi bên cạnh.
Cô nàng giật mình vội vàng thu hết bộ dạng mất sạch liêm sỉ vừa nãy về.
Chàng trai nhướng mày, lên tiếng:
"Dương Ánh Nguyệt, vừa nãy cậu có nghe những gì tôi giảng không đấy? Đầu óc cậu để trên mây à? Tôi chưa thừa hơi đến mức nói đi nói lại mấy lần đâu." Triệu Mạc Ngôn hậm hực trừng mắt.
Tháo kính trên gương mặt ra để lộ ngũ quan sáng láng, cậu nhíu mi tâm, trạng thái cạn lời.
"Nghe mà nghe mà.
Triệu Mạc Ngôn, từ nãy đến giờ tôi luôn nghe cậu giảng đấy." Dương Ánh Nguyệt lắc đầu liên tục, thanh minh: "Chứ tôi có ngồi ngắm cậu đâu." Người con gái bĩu môi.
Trái tim chàng trai đập mạnh một tiếng, toàn thân nóng bừng, đưa tay che miệng ho khù khụ, nhanh chóng đẩy quyển vở về trước mặt Dương Ánh Nguyệt: "Hiểu rồi thì cậu thử giải bài này cùng những bài ở dưới tôi xem nào.
Đừng ngồi nói suông, nếu cậu thật sự chẳng nghiêm túc thì từ mai